line323
Tuỳ tiện dùng tay chỉ người khác là hành động rất vô lễ, Lưu Thương khẽ khiển trách: “Không được vô lễ.”
“Không việc gì, đều là người một nhà, tộc trưởng không cần quá mức câu nệ.”
Ôn Văn thái độ hoà nhã, tướng mạo cũng không dung tục, lập tức giành được cảm tình của cậu bé, bất quá ở trong mắt đứa nhỏ, không có bất luận kẻ nào xinh đẹp giống sư phụ của y.
“Tiểu tử, tới.”
Ôn Văn vẫy tay với tiểu hồ, hài tử tuột khỏi cái ghế nhảy tưng tưng tới bên cạnh Ôn Văn, trong tay còn đang cầm khối bánh phù dung (hoa sen), khuôn mặt tròn tròn ngước lên: “Sư phụ cũng muốn bánh sao?”
Ôn Văn vẻ mặt cưng chiều, vui vẻ: “Ngươi còn nhớ rất lâu trước đây khi ly khai đại tuyết lĩnh, đã từng gặp tiểu bảo bảo này không? Hiện tại đã trưởng thành rồi nha!”
Khuôn mặt tròn tròn trong nháy mắt sáng ngời: “Nhớ kỹ nhớ kỹ, Tiểu Tĩnh còn nhớ.” Đôi mắt to lom lom nhìn chằm chằm cậu bé trên đầu có lỗ tai hồ ly giống mình, “Chính là cậu bé này? Cậu ta chính là tiểu bảo bảo sao?”
“Ta và Lưu Thương tộc trưởng cần bàn một ít chuyện, các ngươi trước ra bên ngoài chơi đi, đợi lát nữa cùng dùng ngọ thiện.”
Tiểu hồ vui vẻ gật đầu: “Được, Tiểu Tĩnh muốn cùng tiểu bảo bảo chơi trò trốn miêu miêu.” Dáng vẻ nói chuyện như một tiểu đại nhân, ngẩng đầu ưỡng ngực bước ra ngoài cửa, còn không quên kêu: “Đi, Tiểu Tĩnh dạy tiểu bảo bảo chơi trò trốn miêu miêu.”
Cậu bé bĩu môi: “Ta mới không phải tiểu bảo bảo.”
Tiểu hồ quay lại vẫy vẫy tay với y: “Mau cùng Tiểu Tĩnh đi a~, tiểu bảo bảo.”
Y chần chờ nhìn Lưu Thương, đợi sư phụ gật đầu mới cất bước đuổi theo tiểu hồ, một bên từ phía sau gọi với theo tiểu tử: “Ta là Ôn Húc, không phải tiểu bảo bảo.”
Thú thật thì, cái trò trốn miêu miêu của tiểu hài tử Ôn Húc chưa từng chơi, sáu tuổi y cả ngày không phải đọc sách luyện chữ thì chính là học võ thuật căn bản, luyện võ cưỡi ngựa mới là chuyện đại nhân nên làm, trò chơi tiểu hài tử y bất tiết nhất cố (xem thường).
Y phải mau cao lớn, trở thành nam tử hán sánh đôi cùng Lưu Thương, mới không rãnh chơi trò trốn miêu miêu gì đó đâu.
“Phải đếm tới một trăm, không được nhìn lén nha.” Tiểu hồ chờ y quay lưng lại bắt đầu đếm, lập tức khởi động cái chân ngắn ngủn chạy xa cậu bé, tìm kiếm mọi nơi trong thôn có thể trốn.
Ôn Húc trong lòng thở dài, không vì cái gì mình lại không cự tuyệt được khuôn mặt béo ú đang cười kia.
“Ta đếm xong rồi, ngươi trốn xong chưa?”
Không có trả lời, ước chừng là đã trốn tốt lắm, Ôn Húc lại thở dài một tiếng, không tình nguyện bắt đầu tìm kiếm tiểu hồ.
Trong thôn, mỗi nơi y đều nhất nhất kiểm tra, nóc nhà mỗi gian phòng cùng tiền đình hậu viện cũng đều đi tìm, vùng lân cận mà thôn dân dùng nghỉ ngơi cũng không ai, hầm ngầm đã bị khoá, tiểu hồ càng không thể chạy vào, cuối cùng y đi tới trù phòng, ngoài ý muốn nghe được chút manh mối.
“Tiểu khách nhân mới vừa rồi quả thực có tới.” Vừa nghe tới tiểu hồ, nữ đầu bếp không tự chủ lộ ra nụ cười yêu thích nói: “Tiểu khách nhân a, men theo hương bánh bao thịt heo mà tới đây, nước miếng đều nhỏ xuống, ***g hấp bánh bao ta mới chưng cũng cho cậu nhóc đó, cậu nhóc vui vẻ cảm ơn rồi chạy mất.”
“Ngươi có biết hắn đi hướng nào không?”
Nữ đầu bếp chỉ ngón tay: “Tiểu khách nhân ăn xong bánh bao liền chạy hướng đó đó.” Nói xong nàng còn có thâm ý khác nhìn Ôn Húc: “Tai hồ ly trên đầu nhóc đó thật giống cái trên đầu ngươi nha.”
Nói tiếng cảm ơn nữ đầu bếp, Ôn Húc rời khỏi trù phòng đi theo hướng mà nàng chỉ, một tay lại sờ lên cái tai mềm mềm trên đỉnh đầu mình, ngực có một cảm giác khác lạ.
Thực sự rất giống sao?
Lúc thời điểm cậu bé phát hiện, y đã chạy tới ranh giới của thôn, trong lòng một trận kinh hãi.
Dọc theo con đường này cũng không nhìn thấy tiểu hồ, lẽ nào đã đi ra ngoài rồi? Không thể nào a, tiểu quỷ thích ăn kia sao có bản lĩnh xuyên qua kết giới?
Cậu bé cũng không biết, Kim Mao hồ tộc trời sinh đã có khả năng xuyên qua kết giới, tuy rằng không nghĩ ra đến tột cùng tiểu hồ là như thế nào làm được, nhưng y thập phần khẳng định tiểu tử kia đã chạy ra bên ngoài thôn rồi.
Không xong, bên ngoài có người xấu.
Ôn Húc niên kỉ còn quá nhỏ, tu hành lại chưa đủ, không có Lưu Thương dìu dắt y vô pháp xuyên qua kết giới, thế là đành phải vội vàng trở về kêu quân cứu viện, cũng cầu nguyện cho tiểu tử kia đừng gặp chuyện gì không may.
–∨–
Tiểu hồ vui sướng huýt sáo, nhịp chân cũng chậm lại, dọc theo đường đi cùng các thôn dân chào hỏi, đồng thời tìm kiếm chỗ có thể trốn, cậu bất tri bất giác đi vào một con đường hẻo lánh, mãi đến khi rời khỏi phạm vi bảo vệ của kết giới, mới chợt rùng mình, đánh một cái hắt xì vang dội, bấy giờ mới phát giác chính mình đã đi quá xa.
“Lạnh quá a~.” Tiểu hồ co rúc thân thể, đứng tại chỗ nhìn bốn phía, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là cảnh tuyết rơi, bất kể nhìn phía trước, quay lại phía sau, nhìn sang bên trái, quay sang bên phải, mỗi một phương hướng đều có cảnh tượng giống nhau như đúc, tiểu hồ tìm không được đường về.
line323
Bánh hoa sen:
hoa sen 2