Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 2: Chương 2




line323

Cậu bé ở trong ngực hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Sư phụ, kẻ xấu lại tới sao?”

“Ừm, sáu năm qua bọn người đó chưa từng rời đi” Lưu Thương ngược lại không lo lắng Thần tộc sẽ đến cướp người.

“Đánh nhau giữa gió tuyết đối với Thần tộc không có lợi, nếu không có mười phần nắm chắc, bọn chúng sẽ không dễ dàng động thủ.”

“Húc Nhi sợ bọn họ lấy nhiều khi ít, sư phụ sẽ không ứng phó không được.” Cậu bé thật lo lắng, “Đồ đệ không muốn sư phụ bị thương ”.

“Chỉ cần Húc Nhi ngoan ngoãn, đừng một mình rời khỏi phạm vi bảo hộ của làng thì không có việc gì.”

Nói một cách thẳng thắn, đám người Thần tộc đang núp trong bóng tối kia thực ra đang chờ đợi cậu bé đi lạc, đó là thời cơ tốt để hạ thủ. Thần tộc không muốn cùng Tuyết Hồ tộc xung đột chính diện, cuộc chiến sáu năm trước đã khiến Thần tộc học được giáo huấn, nếu như cứng đối cứng, tuyệt chiếm không được tiện nghi.

Những tộc yêu quái rải rác khắp nơi liên hợp lại cũng là một lực lượng không thể khinh thường, số lượng yêu trên thế gian là dị số, chi phối trật tự cân bằng của thế giới, trước đây Lưu thương không hiểu, nhưng bây giờ ý tứ này hắn minh bạch rõ ràng.

Nếu như nhân giới không có yêu quái, loài người yếu ớt chỉ sợ là phải mặc cho thế lực cường đại khác làm thịt.

Nhiều năm yêu quái bị loài người bách hại, sau cùng mệnh tựa như là người giám hộ, nghĩ đến đã cảm thấy châm chọc.

“Chúng ta đến rồi.” Lưu Thương thả đứa bé xuống, đơn giản chào hỏi với vài người dân phụ trách xây dựng thuỷ đạo, sau liền yên lặng đi dọc theo thuỷ đạo, tuần tra tiến độ thi công.

Nước trong hang động là do tuyết sau khi tan hội tụ thành thuỷ nguyên (nguồn nước tự nhiên), trăm ngàn năm qua Tuyết Hồ tộc dựng nên thuỷ đạo để đưa nước suối trong hang vào thôn tưới ruộng, mà một vụ thu hoạch lúa mì đủ để cung cấp lương thực cả thôn trong một tháng, chỉ tiếc là sáu năm trước thuỷ nguyên đã bị Thần tộc hạ độc, gián tiếp làm ô nhiễm cây lương thực cùng ruộng đất, sau đó bọn chúng cũng chỉ có thể dựa vào lương thực định kì từ nước Tấn chuyển tới hoặc đến thế giới loài người mua.

Thật vất vả đợi đến khi thuỷ nguyên cùng đồng ruộng hoàn toàn sạch sẽ, mất hết độc tính còn sót lại, có thể lại một lần nữa bắt đầu cày bừa trồng trọt một mùa cây trồng kháng hàn mới. Lưu Thương lòng tràn đầy chờ mong ngày thuỷ đạo được hoàn thành, cảnh tượng tươi đẹp khi nước suối chảy vào kênh dẫn làm dịu đi cái khô cằn của đất lại lần nữa hiện ra trước mắt.

Ôn Húc đối với mấy thứ này chỗ nào cũng u mê, Lưu Thương đi đến chỗ nào y liền theo đến nơi đó, sư phụ là của một mình y, y phải chiếm giữ, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tới đoạt sư phụ của y.

Chỉ là, dù cho y cả ngày dính lấy Lưu Thương, cũng không thể bảo đảm trong lòng Lưu Thương sẽ không có những người khác.

Kiểm tra xem xét xong công trình xây dựng thuỷ đạo, mới vừa trở về đã có người bẩm báo với hắn, nói là Hồ Vương đến, đang chờ ở thư phòng.

“Tĩnh Nhi cũng cùng tới sao?”

“Vâng, đều tới.”

Lưu Thương mừng rỡ, vội vàng phân phó: “Dặn trù phòng đưa chút điểm tâm qua, ngọ thiện phải chuẩn bị đùi gà mà Tĩnh Nhi thích ăn nhất.”

Ôn Húc đi theo bên người sư phụ sáu năm, chưa từng thấy người vui vẻ nhiều như thế.

“Sư phụ, Tĩnh Nhi là ai vậy?”

Lưu Thương dừng lại, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Thuỷ Tĩnh năm đó đem nhi tử giao cho hắn, khi ấy vẫn là một đứa nhỏ còn quấn tã, vả lại bây giờ Thuỷ Tĩnh cũng đã quên mất đứa bé này, nếu như nói ra quan hệ giữa bọn họ, sợ cậu bé tuổi tác quá nhỏ không thể thông suốt, Lưu Thương không biết làm gì khác hơn, buộc lòng phải nói: “Tĩnh Nhi là bạn lữ của Hồ Vương, trước khi ngươi sinh ra bọn họ từng ở đây, đã thành hôn, giống như là phu thê với nhau vậy.”

À…, cậu hiểu rồi, thì ra Tĩnh Nhi cùng Hồ Vương là phu thê, vậy không có khả năng cướp mất sư phụ a~ .

Ôn Húc yên tâm, nhắm mắt theo đuôi Lưu Thương tới thư phòng. Hồ Vương là thượng khách, ban đầu y cho rằng Lưu Thương sẽ tìm lí do để mình tránh mặt, không để mình theo vào, tránh trong lúc vô tình có ngôn hành cử chỉ mạo phạm khách nhân, kết quả lại xuất hồ ý liêu (gây ngạc nhiên), Lưu Thương chỉ là nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng vào cùng đi, bọn họ nhất định muốn gặp ngươi.”

Gặp mình làm gì chứ? Lại không quen biết.

Nhưng cậu bé vẫn theo vào thư phòng, lòng hiếu kì khiến y muốn gặp hai vị thượng khách này.

“Vương, Tĩnh Nhi, khiến hai vị đợi lâu.” Lưu Thương lễ độ chắp tay vái chào, “Sáu năm không gặp, Vương hôm nay đột nhiên tới thăm, chắc là nước Tấn đều đã trùng kiến hoàn thành?”

Tao nhã mĩm cười nói: “Dĩ nhiên là trùng kiến không sai biệt lắm, ngoài ra cũng là muốn đến gặp hài tử kia một lần, Húc Nhi khoẻ không?”

Nghe được tên mình, Ôn Húc từ phía sau Lưu Thương thò đầu ra, đánh giá hai người xa lạ.

“Ngài biết ta sao?”

Ôn Văn cảm thấy thích thú nhướng mi: “Trời ạ…Đã lớn thế này rồi sao.”

Lưu Thương khẩn trương đẩy cậu bé đến trước mặt Ôn Văn: “Gọi Vương.”

Ôn Húc ngoan ngoãn kêu: “Vương.” Tay nhỏ bé lại đột nhiên chỉ vào thiếu niên tóc vàng đang hăng say nhét điểm tâm vào trong miệng hỏi: “Hắn chính là Tĩnh Nhi mà sư phụ nói sao?”

line323

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.