Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 17: Chương 17




“Ngươi cũng đừng hạnh tai lạc hoa (cười trên nỗi đau của người khác), tiểu tử thối.” Nhật Phong không hảo ý cười nhạt, “Ngươi và Lưu Thương cần có vun đấp, chỉ sợ không có đơn giản như vậy.”

Một cái cười này khiến da đầu Ôn Húc tê dại, không quên Nhật Phong có năng lực tiên đoán, vội hỏi: “Nhật Phong sư phụ biết chút ít gì sao? Mau nói cho ta biết a.”

Chỉ thấy Nhật Phong vẻ mặt bí hiểm, “Thiên cơ bất khả lộ.”

Khứ hắn thiên cơ bất khả lộ!

Thẳng đến khi Nhật Phong ly khai đại núi tuyết, như cũ tí xíu thông tin cũng không chịu tiết lộ, miệng so với trai còn chặc, làm cho Ôn Húc không ngừng ảo não.

Nói về chuyện yêu đương này hắn không hiểu, tốt xấu cũng cấp chút sáng kiến a.

Sau khi Nhật Phong ly khai, Ôn Húc lại qua hai năm thời gian tự mình tìm tòi, lại như cũ mơ hồ tìm đoán không ra, nên làm sao mới có thể rung động lòng của Lưu Thương.

Chỗ hắn yêu y chính là một người tốt đẹp, tính tình tuy rằng trong trẻo lạnh lùng chút, đối đãi mọi người nhưng cũng không nóng không lạnh; tộc nhân Tuyết Hồ đa số ngân phát ngân mâu (tóc và mắt màu bạch kim), nhưng ở trong mắt hắn chỉ có Lưu Thương đẹp nhất, giống như nếu không nhiễm bụi thế tục, hắn rất không hy vọng nhìn thấy Lưu Thương bởi vì hắn mà bị thương tổn.

Hắn để người nam nhân kia trong lòng gần hai mươi năm, rốt cục nên làm sao mới có thể làm y đồng dạng đáp ứng?

“Sư phụ, ngươi ở đây xem sách gì?”

Đang chuyên tâm đọc sách Lưu Thương kinh ngạc ngẩng đầu, tiếng bước chân có thể khinh phóng tới mức vô thanh vô tức, hơi thở đến vừa gần, cơ thể tự nhiên mà tản ra khí thế khó khăn khống chế nhất, Ôn Húc khi nào học bản lĩnh che dấu khí tức, hắn lại hoàn toàn không hề phát hiện y đến gần chỗ hắn? Là Nhật Phong dạy hắn sao?

Lưu Thương thu hồi đáy lòng kinh ngạc, lộ ra nụ cười ôn hoà yếu ớt: “Chỉ là một quyển y thuật loài người, một thời rất được thịnh hành, muốn nghiên cứu nhân loại không hề có yêu lực như thế nào điều trị vết thương.” Hắn đóng lại quyển sách, đứng dậy đem sách trả lại trên kệ, “Ngươi tiến vào lúc nào? Tìm ta có việc?”

Quay người lại, Lưu Thương lại là cả kinh, Ôn Húc đã đến trước mặt, gần đến mức hắn có thể ngửi được vị bùn đất trên người của y, lưng chống đỡ tiếp xúc kệ sách, phải ngẩng đầu lên mới có thể cùng con ngươi đen của Ôn Húc đối mặt.

“Ngươi hạ điền hỗ trợ?” Lưu Thương vội vàng tìm đề tài câu chuyện.

“Ân, ta đã tắm rửa qua, còn đổi y phục, ngươi ngửi được?” Dường như phát hiện Lưu Thương khẩn trương, Ôn Húc ngược lại dễ dàng tự tại mà nói: “Sắc trời còn sớm, ta nghĩ cùng mọi người đi dạo một chút thành trấn loài người, ngươi đi không?”

“Ngươi cùng bọn họ đi đi, ta ——”

“Ai, cả ngày trốn ở trong phòng đọc sách không buồn bực sao?” Ôn Húc cắt ngang lời từ chối của hắn, không kiên nhẫn khua tay: “Người không biết còn tưởng ngươi ẩn núp ta đó.”

“Nói ngu ngốc cái gì, ta chỗ nào giống như là ẩn núp ngươi? ” Lưu Thương lộ ra nụ cười đạm nhiên yếu ớt: “Ta thích xem sách, trước đây không có rãnh rỗi, hiện tại sự vụ trong tộc có người trợ giúp, thời gian trống đi nhiều hơn tự nhiên không được lãng phí, tri thức của sách là vĩnh viễn cũng không học hết.”

Nguyên lai điều không phải ẩn núp hắn sao? Ôn Húc tâm nới ra, thâm thuý kéo tay của hắn, ‘Thế giới loài người ánh nắng tươi sáng đúng lúc xuân quang, cùng bọn ta đi phơi nắng hóng mát một chút nha.”

Nói cũng không quản Lưu Thương có đồng ý hay không, đã lôi kéo người đi, có chút cường ngạnh lại có phần bá đạo, lực nắm cũng rất ôn nhu, không có làm đau hắn, nhưng là khiến hắn giãy không ra.

Lưu Thương không khỏi một trận sầu não, khí lực của hắn đã thua y sao? Thực sự là năm tháng không buông tha con người a.

Nhìn hắn bề ngoài như bình tĩnh lãnh đạm, trong lòng kì thực hoảng loạn, tựa hồ phần tình cảm này trong lòng hắn đã từ sớm mơ hồ chú định, hắn không thể nào tiếp nhận cũng không thể nào khước từ, Lưu Thương không nhịn được nghĩ tới năm đó, Thuỷ Tĩnh mang hài tử giao cho hắn nguyên nhân chẳng lẽ cũng không đơn thuần? Hắn vẫn cho là bởi vì thân phận hài tử đặc biệt cho nên mới… Chẳng lẽ không đúng?

Một đoàn nhiều người, có cô nương cũng có hán tử, sử dụng thuấn di đến thành trấn gần nhất của loài người, Tuyết Hồ tộc ngân phát ngân mâu đặc dị, Ôn Húc tóc đen mắt đen lại thêm trên đầu một đôi tai hồ ly như hạc đứng giữa bày gà (tất cả là gà trừ Thương ca ra =]]), dễ gây chú ý với một đám người bình thường trong trấn đi qua, lập tức đưa tới cái nhìn tò mò.

Lưu Thương than nhẹ: “Chúng ta trước nên dùng chướng nhãn pháp che giấu một chút mới đúng.” Mỗi khi tới trước thành trấn nhân loại hắn đều cẩn thận thay đổi ngoại mạo, lúc này lại sơ ý mà quên mất, “Các ngươi sao cũng không nhắc nhở một chút? Đừng nói với đại gia ta tất cả đều quên, ta nhưng sẽ không tin tưởng.”

Nhìn thấy vẽ mặt chột dạ của Ôn Húc và dáng điệu cười theo của mọi người, Lưu Thương cũng biết bọn họ là cố ý.

Hắn hành sự luôn luôn khiêm tốn, làm người khác chú ý khiến hắn không được tự nhiên, nhưng cũng không thể tránh được, rõ ràng không phải là mọi người đều thích che che giấu giấu.

Lưu Thương đáy lòng lại là thở dài, “Không được gây sự, không thể sử dụng yêu thuật, trước khi mặt trời lặn phải về đại núi tuyết, tất cả nghe rõ chưa?”

“Vâng, tộc trưởng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.