Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 18: Chương 18




Nhiều người hưng phấn mà hoan hô, toàn bộ nhanh chóng chạy sạch nhanh như chớp, thật vất vả đến trấn trên một chuyến, chi tiêu ăn mặc chơi đùa nhất định phải hảo hảo xài một phen a!

Lưu Thương đau đầu che trán: “Ta quên nhắc nhở bọn họ không thể phung phí bạc.”

“Ai, cái gì cũng không được, quả thật là không thú vị a.”

Ôn Húc mạc khai cước bộ đi về phía trước trước, ánh mắt tuỳ ý quét nhìn bốn phía, khi còn niên thiếu Lưu Thương đã dẫn hắn tới đây một lần, bây giờ cảnh vật trấn trên hình như có chút thay đổi, nhưng biến hoá không lớn.

Lưu Thương an tĩnh đi bên cạnh hắn, Ôn Húc để mắt liếc trộm hắn, đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, hiện tại người là bị hắn mang ra ngoài, nhưng là kế tiếp nên làm sao hẳn là một chút tâm tình cũng không có.

Ai, nói chuyện yêu đương tình tự, bây giờ phải nói sao, yêu phải nói sao a?

Ôn Húc từ nhỏ liền thật yêu Lưu Thương, đem ‘ta yêu ngươi’ treo bên miệng cũng không có kết quả, vì vậy hắn cũng không cho là lần nữa nói đến ba chữ kia sẽ là bắt đầu tốt.

Nếu như Nhật Phong có đối với hắn tiết lộ chút gì thì tốt rồi.

Mùa xuân dương quang ấm áp, vẩy lên người thật thoải mái, tâm cũng theo đó mà ấm lên, gió có chút lành lạnh, cũng không như đại núi tuyết quanh năm giá rét, Ôn Húc cảm khái mà nói: “Trong thiên hạ này nhiều địa phương như vậy, tại sao Tuyết Hồ tộc ở tại đại núi tuyết nơi không thích hợp người ở a? Ngươi không muốn qua dời đến phía Nam ấm áp hơn?”

Lưu Thương nhẹ nhàng lắc đầu, “Tuyết Hồ tộc số lượng ít, cũng bởi vậy mà chọn ở ẩn mà sống, mới có thể hai lần tránh thoát thời kì hắc ám mà sống sót, cách thức sống của chúng ta là điệu thấp, tuy là cũng có một số ít người trong tộc di chuyển về phía nam, nhưng thân ta là tộc trưởng có trách nhiệm canh giữ thổ thần tổ tiên lưu lại, đại núi tuyết là gốc rễ Tuyết Hồ tộc, không thể quên mất cội nguồn.”

Ôn Húc theo Nhật Phong từng nghe nói qua thời kì hắc ám, nhưng dù sao cũng chưa từng tự mình trải qua, nên không có cách nào cảm nhận được.

Lưu Thương nói tiếp: “Ta còn nhớ rõ ràng, thời kì hắc ám lần đầu tiên phát sinh khi ta năm hai mươi tuổi, loài người cấu kết tàn sát yêu quân xung quanh giết hại loài yêu quái, bọn họ phi thường nắm rõ nhược điểm của yêu quái, cũng có năng lực tương đối truy bắt loài yêu quái, khi đó ta còn chưa phải là Tuyết Hồ tộc trưởng, chẳng qua là một tiểu hồ yêu đạo hạnh còn thấp mà thôi….”

Ôn Húc càng nghĩ càng thấy không thích hợp, “Chờ một chút, Nhật Phong sư phụ nói qua thời kì hắc ám lần đầu tiên đã là chuyện của tám trăm chín mươi năm trước rồi, ngươi … ngươi niên kỷ so với Nhật Phong sư phụ lớn hơn?”

Lưu Thương không cho là có đại kinh tiểu quái gì tốt, “Hiện giờ tộc nhân trong Tuyết Hồ người niên kỷ nhiều nhất là ta.”

Loài yêu quái tuy rằng có sinh mệnh vĩnh hằng không chết, nhưng mà muốn sống qua nghìn năm kỳ thực cũng không dễ dàng.

Ôn Húc líu lưỡi, “Ngươi lại nói một chút, trong số yêu quái ta biết, có ai so với ngươi lớn tuổi hơn?”

“Ngươi nhận biết yêu quái không nhiều lắm, làm sao có thể so sánh? Yêu quái nhiều tuổi so với ta tự nhiên là có, với ngươi cũng có chút quan hệ, sau này có cơ hội dẫn ngươi đi bái phỏng hắn.”

Ôn Húc suy tư câu nói hàm ý của hắn, đột nhiên như là lĩnh ngộ được cái gì, kinh ngạc kêu la: “Niên kỷ ngươi so với Hồ vương còn lớn hơn?”

“Đúng là lớn hơn một chút, sao vậy? Không nghĩ tới ta già như vậy?”

Lưu Thương khoé môi câu lên tiếu ý nhàn nhạt, dưới sự chiếu rọi nhật quang ấm áp càng hiện ra sự trong trẻo, da thịt tuyết trắng gần như trong suốt, Ôn Húc nín thở, tâm không kìm chế được cuồng loạn.

Nếu như hắn lúc này hôn y, y sẽ có phản ứng gì? Là tức giận thưởng hắn một cái tát hay là kinh hoảng xoay người chạy trốn? Hoặc là điềm tĩnh như mọi khi đẩy hắn ra?

“Húc nhi muốn ăn khoai lang không?”

Ôn Húc nhất thời tinh thần chưa về kịp, ngơ ngác đáp: “Gì?”

Lưu Thương thản nhiên hướng ven đường chỉ một cái, “Ngươi thoạt nhìn giống như là đói bụng, bên kia có một sạp nhỏ, chúng ta qua đó nhìn một chút.”

“Nga….” Ôn Húc chợt bừng tỉnh, chột dạ lấy tay quay lưng lau khoé miệng, hắn sẽ không có hướng Lưu Thương chảy nước miếng a.

Sạp nhỏ phía trước vây quanh nửa vòng người, Lưu thương xem chừng do dự không thích bị người lạ chen đẩy đụng chạm, Ôn Húc thấy vậy liền chủ động vì hắn tách ra bức tường người, một tay còn che chở hắn chen đến trước gian hàng, mực đồng sắc bén liếc nhìn xung quanh, ai có dũng khí đụng sư phụ yêu dấu của hắn chính là không muốn sống.

“Hai vị công tử muốn mua khoai lang sao?”

Bày sạp chính là một vị cô nương xinh đẹp, đôi mắt mùa thu môi hồng răng trắng, phía sau buông xuống một bím tóc dài, gò má phơn phớt hồng khuôn mặt tươi cười nghênh nhân, chẳng trách trước quán vây quanh một đống xú nam nhân!

Lưu Thương cúi đầu tìm túi tiền: “Cô nương, ta muốn hai củ khoai lang.”

“Ta cũng bán trứng vịt muối nga, mua nhiều hai cái trứng vịt muối đi công tử.”

Cô nương xinh đẹp nháy đôi mắt thu thuỷ, nũng nịu năn nỉ, cho dù ai cũng sẽ mềm lòng mà mua nhiều thêm mấy cái, Lưu Thương khí định thần nhàn, nói: “Hai củ khoai lang, cô nương.”

Không ngờ lại đụng phải cây đinh mềm (đinh mềm: đại loại là một sự từ chối), tiểu cô nương vừa xấu hổ lại lúng túng, khuôn mặt tươi cười đỏ lên vì tức giận, Ôn Húc không cẩn thận bật cười, rước lấy một cái trừng mắt, tiểu cô nương chống lại ánh mắt ngập ý cười của Ôn Húc, trên mặt đỏ ửng càng sâu hơn, lại không giống như là tức giận, dáng người mạnh mẽ cường tráng khuôn mặt thanh niên tuấn lãng, khiến trong lòng tiểu nữ tử tiểu lộc loạn chàng (chỉ nội tâm thấp thỏm không yên, thường dùng để hình dung nam nữ yêu nhau).

Lưu Thương trả tiền, cầm giấy dầu gói kỹ khoai lang nấu chín liền xoay người rời đi, Ôn Húc đơn nhiên đi theo, không chú ý tiểu cô nương phía sau nhìn bóng lưng của hắn, trong ánh mắt tồn tại thấm thiết….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.