Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 19: Chương 19




“Nếu tới đây, ta thuận tiện đưa ngươi đến một nơi khác.”

Lưu Thương nói như thế, mang Ôn Húc tiến vào ngõ nhỏ, Ôn Húc một bên miệng vừa ăn khoai lang nóng vừa đi theo, không bao lâu liền nghe thấy một trận thanh âm keng keng truyền tới.

“Nơi này là…”

“Lò rèn.”

Đại cửa không khoá, Lưu Thương trực tiếp bước qua cánh cửa đi vào, Ôn Húc vội vàng nuốt xuống ngụm khoai lang cuối cùng, thiếu chút bỏng cả đầu lưỡi.

Trong cửa hàng treo đầy cả mặt tường thái đao (dao làm bếp), lưỡi hái và đủ loại thiết cụ dùng cho nghề nông, ngay cả Ôn Húc đều nhìn ra được những thứ đao cụ này được luyện chế rất hoàn hảo, không đợi bao lâu, một vị lão hán tóc hoa râm xuất hiện.

“Hai vị muốn mua đao gì?”

Lưu Thương nói ra suy nghĩ: “Ta muốn đặt chế một thanh loan đao ba thước, thân đao là bằng thép, hai lưỡi đao dài hai thước, một thước làm đan nhận, chuôi làm từ hồng gỗ kiên cố, có thể làm ra được không?” (nguyên khúc này mình không biết tác giả tả cây đao dạng gì nữa, sẽ nghiên cứu và chỉnh sửa sau nhaz).

Lão hán nâng mắt che phủ đầy nếp nhăn đánh giá Lưu Thương, “Thứ ngươi muốn tinh xảo quý giá, luyện chế không dễ…”

“Bạc không thành vấn đề.” Lưu Thương đạm nhiên biểu thị: “Ta sẽ vẽ một hoạ đồ cho sư phụ tham khảo, nếu là có thể, xin ngươi lường tính cho hắn.”

Lão hán quang sát ngược lại Ôn Húc: “Vị công tử này một thân cao lớn, tráng kiện rắn chắc, thích hợp cầm đại đao hoặc đại song kiếm, ngươi nhất định phải suy tính đặt chế cho hắn loan đao?”

Lưu Thương đối mặt nghi ngờ của lão hán chỉ đơn giản nói: “Sức mạnh không thể đại biểu tất cả.”

“Hảo, nói rất hay!” Lão hán nghe vậy gật đầu, ” Quả thật không thể chỉ dựa vào sức mạnh quyết định thắng bại sau cùng, sáng suốt cùng sự thành thạo mới là quan trọng, ta sẽ chiếu theo yêu cầu của ngươi rèn một thanh loan đao hai lưỡi.”

Nói xong lấy ra một bức vẽ có các kí hiệu chiều dài, tỉ mỉ đo đạc chiều cao Ôn Húc, chiều dài cánh tay, độ rộng vai, dài chân, ngay cả độ dài mỗi ngón tay cũng đo nốt, nhất nhất ghi vào sách, cùng lúc Lưu Thương cũng vẽ xong đồ cảo giao cho lão hán.

“Khi nào có thể tới nhận đao?”

“Hai tháng sau.”

Lưu Thương xuất ra một thỏi nguyên bảo giao cho lão hán, “Đây là tiền đặt cọc, hai tháng sau ta đích thân tới lấy.”

Hai người rời khỏi lò rèn, trở lại đường cái náo nhiệt sóng vai mà đi, Ôn Húc hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Ngươi dạy ta sử dụng kiếm, nhưng lại mua đao cho ta?”

“Ta nghĩ rằng như thế là tốt nhất.” Lưu Thương nghiêng mặt sang nhìn hắn một cái, ôn hoà nói: “Dùng đao là thiên bản của ngươi, càng có thể phát huy năng lực của ngươi, trước kia ngươi cầm đao liền mất khống chế, bây giờ ngươi đã lớn, trải qua nhiều năm huấn luyện nghiêm khắc, có thể kiểm soát sức mạnh chính mình rồi, hơn nữa, loan đao cũng không phải là vũ khí sức mạnh, dùng nó phải có kỷ xảo vô cùng thuần thục, chỉ cậy mạnh vô pháp phát huy thực lực chân chính của nó, Nhật Phong rèn luyện ý chí cho ngươi và khí lực, chỉ ngươi chế ngự yêu lực, hiện tại phải học chính là đem sức mạnh như thế nào biến thành năng lực.”

Ôn Húc vẻ mặt đau khổ ngay tại chỗ, “Ta còn tưởng rằng mình đã học thành xuất sư rồi.”

Lưu Thương nhất thời bật cười, ‘Ngươi nghĩ học thành xuất sư? Tái tu luyện một trăm năm đi.”

Tiểu tử này bất quá là một tiểu hồ yêu niên kỷ còn nhỏ, đến tột cùng phần ngạo mạng này là từ đâu tới? Lẽ nào tự cho là so với sư phụ cao tráng sẽ cùng xuất sư? Thật là một tiểu ngốc tử.

Cho dù Ôn Húc đã là một người cao lớn, ở trong mắt Lưu Thương, hắn vẫn là tiểu oa nhi béo tròn ngây thơ năm ấy, một hài tử không rõ thế sự.

“Ta muốn trở về” Lưu Thương nhìn sắc trời nói: “Trời tối đường núi không dễ đi.”

Thôn lạc Tuyết Hồ lập kết giới bảo hộ, bọn họ vô pháp trực tiếp thuấn di vào thôn, mà là trước hết dùng thuấn di trở lại trên núi, lại mạo hiểm gió tuyết đi một đoạn ngắn đường núi để vào thôn.

Bọn họ trở lại con đường lúc nãy đi qua, tính toán đi tới bên ngoài ngoại ô thành trấn không người thì thi triển thuấn di thuật, hai bên đường phố nhà buôn cùng sạp quầy đều thu dọn, chỉ có một tửu lâu phía trước như cũ ồn ào tiếng người.

Náo nhiệt a…

Cùng thôn lạc Tuyết Hồ quạnh quẽ so sánh, thế giới loài người thật là đa thải đa tư (muôn màu muôn vẻ), Ôn Húc nghe bên trong tửu lâu bay ra hương thơm rượu cùng thức ăn, nhìn bóng người bên trong lay động, ly rượu đan xen, nghe tiếng huyên náo, phi thường náo nhiệt, lại nghĩ tới chính mình phải trở về thôn, không nén được sinh lòng hâm mộ mà đối với nhân loại.

“Ngươi muốn đi vào?” Lưu Thương thanh âm trong vắt nhàn nhạt không nghe ra tâm tình, “Mới vừa ăn hai củ khoai lang vẫn còn đói?”

“Không phải vậy, ta chỉ là…..”

Hài tử chính mình tự tay nuôi lớn, Lưu Thương sao lại không rõ tâm tư của hắn.

“Loài người thật ra còn biết nấu ăn, chúng ta đi vào trong nếm thử.”

Lưu Thương dẫn trước đi vào cửa chính, Ôn Húc không thể làm gì khác hơn đành đuổi theo, hoa văn trạm khắc tửu lâu hoa lệ cùng bồn cảnh trang trí đều là thứ nhà gỗ trong thôn không có, nhất thời khiến hai mắt hắn trợn to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.