Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 20: Chương 20




Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Hai vị khách quan mời vào bên trong, muốn dùng bữa hay là ngủ trọ ạ?”

“Mang rượu và thức ăn ngon nhất quán ngươi đều bưng ra.”

“Vâng vâng, khách quan mời đi bên này.”

Tiểu nhị dẫn bọn họ đến một chỗ trang nhã gần cửa sồ trên lầu, bưng lên nước trà, trên bàn ghế được sơn nhẵn bóng như mới, Ôn Húc ngồi lên chiếc ghế gỗ tinh xảo, sờ mặt bàn trơn bóng xúc cảm lạnh lẽo, đây hết thảy cùng những vật dụng hắn tiếp xúc hằng ngày đều không giống nhau.

Lưu Thương an tĩnh uống trà không lên tiếng, ánh tà dương chiếu trên mặt hắn, hắn tóc ngân bạc, mắt Ôn Húc đắm chìm giữa Lưu Thương trong ánh tà dương mông lung, trở nên phi thường không chân thật.

“Ngươi thích có thể thường tới.” Lưu Thương bình tĩnh nói: “Trong thôn không thể so với sự náo nhiệt của thành trấn, ngươi nếu cảm thấy suốt ngày ở trong thôn buồn chán ——”

“Ta không có nói qua như vậy.” Ôn Húc không đợi hắn nói xong liền bẻ gãy lời của hắn, “Bất quá là nhất thời thấy mới mẻ mà thôi, hạ điền trồng trọt, mang vật liệu gỗ sửa nóc nhà hoặc đào hố bắt chuột mới là cuộc sống ta thích, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, có ta hỗ trợ ngươi nhẹ nhõm không ít?”

Nói tới đây Ôn Húc liền không cách nào hiểu, đường đường đứng đầu một tộc, những chuyện vụn vặt kia giao cho người phía dưới đi làm là được rồi sao? Làm gì mà ngay cả chút chuyện nhỏ như bắt chuột cũng phải tự mình làm, không mệt mỏi sao?

Lưu Thương như có điều suy nghĩ, “Đúng là nhẹ nhõm không ít….”

Vài món ăn nóng hổi trên bàn thật tốt, có cá có thịt, còn có cả một bầu rượu, Ôn Húc tò mò rót một chén, nước rượu trong veo tản ra mùi thơm mê người, so với thức ăn còn hấp dẫn người hơn, hắn trước tiên nâng ly uống cạn, lại bị vị cay của rượu mạnh khiến hắn ho khan liên tục.

“Này là cái đồ quỷ gì…..”

Lưu Thương cười lấy bầu rượu đến, vứt ly rượu trực tiếp rót vào trong bát, tiếp theo nâng bát lên miệng uống một hơi cạn sạch.

“Rượu lê là một loại rượu chưng, liệt tính hơn xa rượu thường, không thích hợp uống nhiều.” Lưu Thương trong miệng nói không nên uống nhiều nhưng lại vì mình rót một chén , “Bầu rượu này không phải đưa cho ngươi.”

Không nói sớm, uống gì đó khó khăn như thế không có cũng được.

Ôn Húc cầm đũa lên, nhìn đầy bàn món ngon chưa ăn qua mà do dự.

“Đó là thanh ban cá*, dùng muối, rượu gạo chưng cho chín, lại bỏ lên vài sợi hành xanh, chút ớt, miếng gừng cùng dầu mè, ngoài vị ngon, thịt chắt, ăn ngon nhất là bong bóng cá* và hàm cá.”

Lưu Thương gắp một miếng bong bóng cá vào bát của Ôn Húc, Ôn Húc mặt liền đỏ lên, nhìn hai bên một chút xem có người chú ý bọn họ không, không được tự nhiên nhận lấy nói: “Cũng không phải là tiểu hài tử, ngươi để tự ta gắp a.”

Lời này khiến Lưu Thương sững sốt một lúc lâu, không biết tại sao, ngực mơ hồ đau.

Đúng vậy, hài tử đều lớn….

Lặng lẽ lại rót một chén rượu, rót đầy bụng ưu sầu.

Ôn Húc chỉ vào một món ăn khác: “Đây là cái gì?”

“Là hồng tao kê*, lấy cốt gà cắt thành hình liễu, trước ướp qua dầu, sau thêm rượu đỏ rồi lấy nồi xào cho đều là được.”‘

Lưu Thương hữu vấn tất đáp, trái lại khiến Ôn Húc bất ngờ: “Sư phụ là đầu bếp?”

Lưu Thương lạnh nhạt nói: “Nữ đầu bếp trong thôn chúng ta, tay nghề nấu nướng đều là ta truyền dạy.”

“Ai? Thật hay giả? Cũng đừng nói ngoài miệng a.” Ôn Húc cùng ở bên cạnh hắn hai mươi năm, chưa thấy qua hắn bước vào trù phòng nửa bước, không biết là có nói mạnh miệng không nửa? Nhưng mà Lưu Thương không phải là dạng người mạnh miệng a.

Lưu Thương khí định thần nhàn nói: “Hôm nào ta xuống bếp làm mấy món ăn cho ngươi nếm thử.”

Ôn Húc vẫn hoài nghi như cũ, “Thật?”

“Ta nhiều năm chưa đi đến trù phòng, sợ là trù nghệ không thạo, nhưng mà trước đây thật lâu mấy món điểm tâm từng cho Tĩnh nhi, hắn rất thích, khen không dứt miệng.”

“Tĩnh nhi?” Ôn Húc sắc mặt trầm đi, “Ngươi lấy cái gì cho hắn ăn?”

“Cũng không có gì, bình thường dưa chua thịt nướng, cá ấp, bột đậu và cải trắng cay (kim chi ý) mà thôi.”

“Ta cũng muốn.”

“Ân?”

“Ngươi làm cho hắn đồ ăn ta cũng muốn ăn.” Ôn Húc tuyệt không cho phép mình bại bởi con hồ ly chân ngắn kia, “Món sở trường nhất của ngươi là gì?”

Sở trường nhất? Lưu Thương suy nghĩ một chút, “Là bánh bao, bánh bao thịt các loại nhân ta đều biết làm.”

Ôn Húc hoài nghi, thiêu mi, “Tại sao là bánh bao thịt?” Hắn có dự cảm y nhất định sẽ trả lời——

“Bởi vì Tĩnh nhi thích ăn.” Lưu Thương nói như chuyện đương nhiên.

Ôn Húc trong ngực một trận dấm chua dâng trào.

Đáng ghét, hắn cũng biết sẽ như vậy, hắn biết!

Tiểu hồ ly tròn béo lại tham ăn kia rốt cuộc điểm gì so với hắn tốt hơn?

—————————————————————————

Chú thích:

ʕ•͡ᴥ•ʔ Thanh ban cá:

thanh ban cá

ʕ•͡ᴥ•ʔ Bong bóng cá: là nội quan của các loài cá, có hình dạng như một chiếc túi chứa không khí giúp cá có thể điều chỉnh được tỉ trọng và khả năng nổi của mình, điều này khiến cá có thể lơ lững ở một độ sâu nhất định mà không phải bơi. (nguồn vi.wikipedia.org/wiki/Bong_bóng_cá )

ʕ•͡ᴥ•ʔ Hồng tao kê:

hồng tao kê

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.