Mặc dù tiểu hồ ly đã cùng Hồ vương thành thân, Ôn Húc vẫn thử dò xét hỏi: “Ngươi có phải hay không yêu mến hắn?”
“Tĩnh nhi đơn thuần khả ái, người nào không thích?” Lưu Thương bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, gương mặt bao phủ nhàn nhạt đau buồn, “Ta đối xử hắn khác biệt với người bên ngoài, là bởi vì hắn chẳng những hiểu ta mà còn cứu ta một mạng, khi đó ta còn chưa phải là Tuyết Hồ tộc trưởng….”
Ôn Húc nhìn Lưu Thương, dù cho giữa chân mày khẽ nhíu chứa ưu tư , vẻ mặt như không đổi không dễ phát ra cô quạnh, ở trong mắt hắn y vẫn là nam nhân thanh linh tuấn mỹ nhất trên đời, y lơ đãng để lộ sự cô độc, giả vờ kiên cường, bản thân hắn kiềm nén toàn bộ đau thương âm ỷ.
“Ta có thể gọi tên của ngươi không?” Ôn Húc nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn không muốn chỉ là hài tử ngươi nuôi lớn, chỉ là đồ nhi ngươi dạy dỗ, chỉ là lữ khách, ta muốn trở thành người đặc biệt nhất trong lòng ngươi, cho nên, từ giờ trở đi ta có thể hay không gọi tên của ngươi, sư phụ?”
Lưu Thương ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi, hé ra nụ cười rung động lòng người.
“Ta có một nhũ danh là Lân nhi, phụ mẫu mong là ta ôn nhuận rực rỡ tựa như ngọc vậy, thế là lấy nhũ danh này cho ta, tiếc là phụ mẫu qua đời sau lại không còn có người gọi ta danh tự này.”
“Lân nhi…. “
Thực sự người cũng như tên, thần khí thanh cao như ngọc, thuần khiết trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có hồn nhiên vốn có, chữ nghĩa khó mà miêu tả ngôn ngữ vô pháp nói hết được sự ôn nhuận xinh đẹp này.
Lân nhi, mỹ ngọc này là thuộc về một mình hắn.
“Ngươi đã nói sẽ vì ta làm ra một bàn thức ăn ngon, cũng không thể không giữ lời na.”
Ôn Húc sáng sớm liền mặt tươi cười, nhếch môi cười rất có bộ dạng gian xảo của hồ ly, làm Lưu Thương cảm thấy vui mừng.
Tiểu tử này cuối cùng cũng có chút bộ dáng Hồ yêu.
“Ta cũng đã nói ngươi phải bắt đầu rèn luyện kỹ thuật.” Lưu Thương đưa cho hắn một thanh mộc đao, đường cong thân đao uốn lượn làm Ôn Húc liên tưởng đến eo thon của nữ nhân: “Đây là mộc đao ta làm, coi như là vật thay thế loan đao hai lưỡi, trước khi ta vì ngươi xuống bếp, ngươi trước phải bỏ ra chút bản lĩnh, dùng thanh mộc đao này cùng ta luyện đánh.”
“Luyện đánh với ngươi?” Ôn Húc cả kinh thất sắc, hắn sao nỡ đối với y quơ đao được, dù không phải là đao thật, đánh vào trên da thịt cũng là rất đau a, nhưng nếu như hắn không nỡ, người bị đánh sẽ phải đổi thành mình.
Lưu Thương không chú ý hắn sắc mặt khó coi, cầm lên mộc kiếm của mình: “Chống nổi một trăm chiêu là được, đi thôi.”
Ôn Húc nụ cười mất ráo, ủ rũ cúi đầu đi theo Lưu Thương về phía sân võ.
Muốn ăn một bữa thức ăn ngon người yêu chính tay thật khó, kiếm thuật Lưu Thương trong lòng hắn đã biết trước, căn bản không cần một trăm chiêu, năm mươi chiêu hắn liền ai ai kêu.
“Ngươi sẽ thủ hạ lưu tình đi?” Ôn Húc nhịn không được lo lắng hỏi: “Chúng ta chẳng qua là đánh nhau, điều không phải thực chiến, ngươi hạ thủ phải nhẹ một chút a.”
“Đừng nói lời không có chí khí như vậy.”
Trong sân võ trống trãi không người, Ôn Húc tự giễu nghĩ, chí ít bị đánh đến dạng tơi bời tan tác sẽ không bị nhìn thấy.
Lưu Thương xoay người đối mặt hắn, tay cầm mộc kiếm, mặt vô cùng nghiêm túc, “Tập trung tinh thần, ta tấn công qua.”
Ôn Húc vội vàng cầm lên mộc đao, rốt cuộc khiến ngoài ý muốn thuận lợi, Lưu Thương nhanh chống cầm kiếm đâm tới, hắn không những kịp thời chặn mộc kiếm, còn có thể thuận thế đánh trả, phảng phất đã từng luyện tập thiên bách biến rồi, mộc đao trong tay Ôn Húc khởi vũ linh động như xà, vẽ ra một đạo lại một đạo đường vòng cung duyên dáng.
Thanh niên trong lòng sinh ra cảm giác khác thường, rõ ràng là lần đầu tiên cầm loan đao, lại cảm thấy cũng không giống như lần đầu tiên….
Luyện đánh cũng không phải là thực chiến, song phương xuất thủ đều có chừng mực, mục đích Lưu Thương là giúp đỡ Ôn Húc sớm ngày quen thuộc phương thức vận dụng loan đao, chính là theo hiện nay xem ra dường như vẽ vời thêm chuyện.
Kết quả hô ngừng trước nhưng là Lưu Thương.
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi.”
A, kết thúc sao? Ôn Húc hoang mang, “Còn không có một trăm chiêu a.”
Lưu Thương cười lắc đầu, “Là ta đánh giá thấp ngươi.” Hài tử không những cao lớn, năng lực học tập càng ngoài ý liệu của hắn, “Đao pháp kiếm thức ngươi tự mình luyện tập là được, không cần ta chỉ bảo nữa, qua mấy ngày ta sẽ dạy ngươi yêu thuật và phương pháp tu hành, chờ ngươi luyện thành cửu vĩ mới chính thức xuất sư.”
Luyện thành….. cửu vĩ? Không phải chứ, hắn hoàn toàn chưa từng hùng tâm tráng chí này a.
Là ai quy định Hồ yêu nhất định phải học yêu thuật, luyện thành chín cái đuôi? Hắn chỉ hứng thú đối võ thuật, yêu thuật không luyện có được hay không na?
“Nhớ tới năm đó để luyện thành cửu vĩ ta ban đầu chịu không ít khổ, Húc nhi thông minh lanh lợi, nhất định có thể làm ít công to, thanh xuất phát từ lam thắng lam, ngươi là đồ đệ duy nhất của ta, ta hy vọng ngươi so với ta càng mạnh hơn.”
Ôn Húc mồ hôi lạnh đều chảy xuống, thì ra Lưu Thương đối với hắn kỳ vọng nhiều như vậy a!
“Ách, đây là đương nhiên rồi, ta tuyệt đối sẽ không không làm Lân nhi thất vọng.” Hắn lấy tâm can ra bảo chứng.
––––––––––––––––
*Lời của tác giả:
Này, tiến triển cặp này có điểm chậm…..*chột dạ*