“Ta tin ngươi.” Lưu Thương ngưỡng mặt lên đối hắn nhàn nhạt cười, trước kia cùng Ôn Húc trò chuyện cũng phải cúi đầu, hiện thỉnh thoảng phải ngước đầu mới có thể chống lại đôi con ngươi đen nhánh kia, khi đó nói hắn có thể so với y cao dỗ hắn, không ngờ bây giờ hắn thực sự so với mình cao hơn.
Mỗi lần y lộ ra nụ cười yếu ớt vân đạm phong khinh, ngực Ôn Húc bao giờ cũng trở nên rung động, nụ cười của y cũng không phải là minh diễm động nhân, mà là nhẹ nhàng như một chiếc thuyền lá nhỏ lướt qua tâm hồ, nổi lên trận trận rung động, làm mặt hồ trở lại yên ả, xóa sạch dáng tươi cười chất phác thuần túy đã sâu giấu đã sâu nơi trái tim.
Chỉ có tim của hắn hiểu, mới lý giải dưới vẻ ngoài đạm mạc trong trẻo lạnh lùng, có một tâm hồn ôn nhu nhất.
Lưu Thương khẽ gọi: “Húc nhi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi….”
Ôn Húc nhanh phục hồi lại tinh thần, phản ứng bản năng lấy mu bàn tay chùi nước miếng nơi khoé miệng, chột dạ đáp: “Chuyện gì?”
“Ngươi đã trưởng thành, nên định cho ngươi tìm cô nương tốt.” Lưu Thương nghiêm túc nói: “Là hảo xinh đẹp hoạt bát, hay xinh đẹp dịu dàng hiền thục? Ngươi thích dạng cô nương gì?”
Tức thì tâm Ôn Húc rơi vào đáy cốc, “Cô nương?” Hắn quả thực khó tin y cư nhiên vì hắn tìm hảo cô nương thành thân, chẳng lẽ Lân nhi y không thương hắn?
Trong ***g ngực đột nhiên dâng lên một cơn tức giận, phẫn nộ trộn lẫn oán giận, Ôn Húc nhưng không có đem luồng khí oán giận này đối Lưu Thương tuyên bố, mà là giận hờn nói: “Ta thích cô nương bản thân có võ, kiếm thuật đao pháp không thể quá kém, vóc dáng cũng không có thể quá thấp, tốt nhất là da thịt oánh bạch như tuyết, môi mỏng mày rậm, còn phải có một đôi mắt đọc không ra tâm tư, tính tình phải ôn hoà, đối đãi người phải có lễ, thông thạo trù nghệ, tửu lượng so với ta hảo, niên kỷ lớn hơn ta một ngàn hai trăm tuổi, chỉ cần ngươi có thể tìm tới nữ nhân phù hợp hết thảy điều kiện, ta liền thú!”
Lưu Thương hoảng hốt mà chớp mắt, đây là lần đầu trông thấy Ôn Húc luôn luôn tĩnh táo hiện ra loại vẻ mặt này.
“Húc nhi….” Lưu Thương có vẻ luống cuống, hắn tới chỗ nào tìm một cô nương giống như mình? Ôn Húc ám chỉ rất rõ ràng, rõ ràng đến nỗi hắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Ôn Húc than khẽ, hai tay cầm bờ vai của y, cúi đầu xuống chống lại tầm mắt hoảng sợ của y, nghiêm túc nói: “Ta nói rất nhiều lần rồi, chỉ là ngươi không tin, ta thực sự không biết còn có thể làm gì, nếu như ám chỉ công khai đều không dùng vậy ta không thể làm gì khác hơn là…..”
Ôn Húc nói đến một nửa liền không lên tiếng nữa, Lưu Thương bên dưới đợi không được, đang muốn mở miệng hỏi, bỗng chốc hai vai căng thẳng, trên môi truyền đến hơi nóng cùng xúc cảm mềm mại, Lưu Thương sợ đến mạnh đẩy hắn ra, nghiêm mặt liên tiếp lui về phía sau.
“Ngươi đối với ta thực sự không đề phòng mà, Lân nhi.” Ôn Húc cũng không nghĩ qua mình tập kích sẽ thành công, đáng tiếc chẳng qua là chuồn chuồn lướt nước, bất quá nghiện na.
Lưu Thương hơi thở không ổn định, mặt không có chút máu, làm như quá độ kinh hách,” Ngươi…..Ngươi là đùa giởn?”
“Ta thoạt nhìn như đùa giỡn sao?”
Lưu Thương mím môi, hồi lâu không nói một câu, đây cũng là phản ứng Ôn Húc chưa thấy qua, khó có thể đoán bây giờ trong lòng Lưu Thương nghĩ cái gì, Ôn Húc không nén nổi lo lắng.
Vạn nhất Lân nhi yêu dấu thẹn quá hoá giận không bao giờ … nữa để ý đến hắn thì làm sao?
Thật sự chỉ thấy Lưu Thương không nói hai lời xoay người chạy, lưu lại Ôn Húc tại chỗ nhìn bóng lưng biến mất thở dài.
Được rồi ít nhất hắn nên vui mừng Lân nhi yêu dấu không có ra quyền đánh người.
Cái này người chạy không thấy, ở đâu một bàn thức ăn chứ?
Ai….
Lưu Thương tự giam mình ở trong phòng một ngày một đêm, mặc cho ai tới gõ cửa đều phớt lờ, tim của hắn thật là loạn, trăm ngàn năm qua chưa bao giờ hốt hoảng qua như vậy, luôn luôn bình tĩnh kiềm chế, hắn lúc này lại khó mà lại dùng thái độ lạnh nhạt đối mặt Ôn Húc.
Tại sao lại biến thành như vậy? Rốt cuộc là tại sao?
Lưu Thương đem cửa sổ đều đóng, một mình ở trong phòng mờ tối, đi quanh quẩn một chỗ phiền muộn không ngớt, hắn giỏi kiểm soát tâm tình của mình, chưa bao giờ đối người khác hiển lộ ra một mặt yếu đuối bất ổn, mà làm cho hắn mất đi tĩnh táo nguyên nhân chính lại cũng không phải hôn Ôn Húc, mà là hắn phát hiện mình cư nhiên không bài xích Ôn Húc thân mật….
“Điều này sao có khả năng? Sao có thể chứ?”
Thủy Tĩnh mang hài tử giao cho hắn nuôi nấng, là hy vọng hắn có thể dẫn dắt hài tử đi theo chính đạo, hắn sao có thể cô phụ tín nhiệm Thủy Tĩnh, với Ôn Húc có loại ý nghĩ không phải này?
Nhưng mà tim của hắn vẫn thẳng thắn như vậy, ở trong ngực toát ra xao động như thiếu nữ mới biết yêu vậy, rõ ràng bản thân đối với Ôn Húc không chỉ có lòng yêu mến thân tình, Lưu Thương sâu sắc bị đả kích.
Hắn chán nản ngã ngồi mép giường, bị cảm giác vô lực bao phủ, không biết sau khi đi ra khỏi phòng nên như thế nào đối mặt Ôn Húc?
“Tĩnh nhi, ta nên làm thế nào cho phải?” Hắn thì thào nhớ tới: “Tình cảnh hôm nay ngươi đối với ta phải chăng sớm đã biết trước?”
Có thể sao? Chủ ý Thủy Tĩnh là muốn đưa bọn họ góp thành một đôi?