Không, này quá hoang đường, Ôn Húc còn trẻ, trải đời không sâu, có lẽ không phân rõ sự khác biệt giữa thân tình ỷ lại và tình yêu chân chính, nếu như lúc này hắn buông thả tim của mình chấp nhận y, mai sau Ôn Húc gặp được người chân chính, bản thân hắn như thế nào? Ôn Húc cũng sẽ vì vậy đối với hắn sinh lòng oán hận….
Hắn phải kiên trì, nhất định phải kiên trì.
Ở trong phòng buồn bực một ngày, tiếp theo lại một đêm Lưu Thương trăn trở không ngủ, cuối cùng thời điểm trời bừng sáng mới nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhô đầu ra nhìn chung quanh.
May mắn, không ai.
Đã một ngày một đêm không chút gì lót bụng, Lưu Thương có chút đói, nhưng cực kỳ không muốn ở bữa cơm cùng Ôn Húc mặt đối mặt, hắn sẽ ăn nuốt không được.
Chỉ có thể lén lút đến trù phòng vì mình xuống bếp, không biết trù nương bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng chưa?
Sân rộng trong thôn Tuyết Hồ tộc thường mang lên chừng mười bàn thiện tịch, các thôn dân cùng nhau tập hợp dùng bữa, bên uống rượu vừa trò chuyện gia vụ thường ngày, cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ, nhưng Lưu Thương tạm thời vẫn không cách nào đối mặt Ôn Húc, ngày hôm qua hôn rất nhẹ, độ ấm ở lại trên môi nhưng thật lâu không lùi, tim của hắn vẫn như cũ cuồng loạn không ngừng.
Đều là lão nam nhân một ngàn hai trăm tuổi rồi, Ôn Húc lại làm cho hắn cảm giác mình chỉ có mười tám tuổi, tâm còn chưa già đi, thế giới tình cảm chưa điêu linh (tàn lụi), khiến hắn cảm thấy hắn vẫn có khả năng yêu, có năng lực trả giá cho tình cảm.
Ôn Húc là tới mê hoặc hắn, hắn nhất định phải kiên định, giữ được tĩnh táo, không thể bị y dẫn dụ.
Lưu Thương rón ra rón rén đi tới trù phòng, bản thân ở trên địa bàn mình lại như một tên trộm mờ ám quả thực không thể tưởng tượng nổi, Lưu Thương dưới đáy lòng thở dài, sửa sang vẻ mặt một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trù phòng.
“Di, tộc trưởng sao tới vậy?”
Trù nương cùng mọi người trông thấy hắn ở cửa lộ ra biểu tình ngạc nhiên, Lưu Thương đạm nhiên mỉm cười, thái độ thong dong nói: “Ta chỉ là tới nhìn trù phòng một cái có cái gì ăn ngon, hôm qua hạt gạo không vào, ta có chút đói bụng.”
Nghe Lưu Thương vừa nói như thế nhiều người mới bắt đầu nhớ lại, hôm qua tựa hồ thật chưa thấy tộc trưởng dùng bữa.
Một vị trù nương trong đó nói: “Nơi này có chút củ cải cay (kim chi), cháo cũng mau nấu tốt lắm, rang thêm một chút tỏi thêm vào được không?”
“Đều được, ta không có vấn đề.”
Hoàn cảnh đại núi tuyết khó khăn gian khổ, Lưu Thương không kén ăn, chút thức ăn ngày thường là được, thịt cá trong tửu quán chỉ có khách quý tới chơi mới có thể mệnh trù phòng làm được.
Lưu Thương ở bàn nhỏ trong góc trù phòng ngồi xuống, nâng lên cháo nóng trù nương bưng tới uống một hớp, giống như một đạo nhiệt lưu nhập trong dạ dày, nhất thời toàn thân đều ấm áp, Lưu Thương giãn ra chân mày nhíu chặt, lúc này mới hiểu được bản thân có bao nhiêu đói.
Củ cải cay ướp qua rất ngon miệng, tỏi vừa vặn rang hảo hương vị đinh hương bốn phía, Lưu Thương là thích mùi vị giản đơn, so ra kém công phu món ăn hoa lệ, nhưng tràn ngập mùi giản dị tốt hơn.
“Ai, hôm qua giống như cũng không có thấy Tiểu Húc đến sân lớn dùng bữa, tộc trưởng, hắn không cùng ngươi ở chung một chỗ?”
Lưu Thương trong lòng căng thẳng, “Ta không biết hắn ở nơi nào.”
Hỗn tiểu tử kia chẳng lẽ lại một mình đi ra ngoài nữa?
Một trù nương khác nói: “Ta dường như nghe nói Tiểu Húc hôm qua đi thành trấn nhân loại, hiện tại không biết có quay về không….”
Lưu Thương cũng không có tâm tình dùng bữa, hoắc mắt đứng lên, “Ta đi tìm hắn.”
Trong phòng nhỏ Ôn Húc không có một bóng người, giường đệm ngay ngắn hơn nữa còn là lạnh, cho thấy chủ nhân một đêm không về, Lưu Thương không nén nổi hoảng loạn trong lòng, chẳng lẽ Ôn Húc xảy ra sự cố?
Lại vô pháp lãnh tĩnh, hắn vội vã đi ra phòng nhỏ, tính toán đến thành trấn nhân loại đi tìm người, Ôn Húc ra đời không sâu, rất có thể rơi vào cạm bẫy tặc nhân, hoặc là bị có tâm lừa gạt lợi dụng, vạn nhất hồ đồ có thể làm một chút chuyện thương thiên hại lý thì phiền toái.
“Tộc trưởng, tộc trưởng —–“
Một gã thôn nhân gọi lại cước bộ vội vã rời đi của hắn, Lưu Thương không thể không trước dừng lại, thấy đối phương thần thái hốt hoảng liền kiên nhẫn hỏi: “Tìm ta có việc?”
“Sáng nay đến phiên ta đi tuần sơn, tộc trưởng, đường mòn xuống núi chúng ta thường xuyên đi bị tuyết lở chôn, mới vừa rồi ta lại nghe nói Tiểu Húc tối hôm qua không có trở về, chẳng lẽ….”
Huyết dịch toàn thân Lưu Thương trở nên đóng băng, lập tức băng băng chạy đi mang theo phía sau ngân trường phát tung bay, người thôn dân kia thấy tình huống không thích hợp, đầu tiên lập tức trở về triệu tập mọi người.
Ôn Húc còn chưa bắt đầu học yêu thuật, hắn nên sớm dạy y, Lưu Thương vạn phần tự trách, không biết yêu thuật lại gặp tuyết lở, nơi nào có biện pháp thoát thân chứ?
Hoang mang rối loạn, chạy đến đường mòn hậu sơn quen thuộc kia, hoa tuyết thủy chung không ngừng rơi xuống, gió mạnh quát đau nhức gò má, hắn đứng ở trên đường mòn, trừng lớn song mắt thấy núi cao sụp đổ tuyết đọng lấp kín sơn đạo nhỏ hẹp, thân hình bất ổn lung lay.
Ôn Húc có thể bị chôn ở phía dưới không? Không, Lưu Thương không tin, Ôn Húc mặc dù ngay cả thuấn di đều còn chưa bắt đầu học nhưng hắn là một hài tử thông minh cơ linh, xác định có thể kịp thời thoát khỏi hiểm cảnh.