Từ hôm đó, Ôn Húc liều mệnh mà gắng sức, không ngủ nghỉ mà luyện tập, sự hăng hái của hắn đối với Lưu Thương mà nói là một cổ áp lực vô hình, Lưu Thương không hiểu hắn có cái gì hảo, Ôn Húc tại sao không muốn kẻ khác cũng chỉ muốn hắn?
Thật sự là yêu sao? Ôn Húc tuổi còn trẻ như vậy, thật rõ mình muốn cái gì sao?
Trước kia đồng sàng cộng chẩm là để cho tiện chăm sóc Ôn Húc tuổi nhỏ, bây giờ hai cái đại nam nhân đồng sàng, nghĩ nghĩ liền thấy bất đồng, Lưu Thương rất muốn hắn hỏi một câu, đến tột cùng có biết mình làm cái gì hay không?
Đối với tương lai, Lưu Thương so với hắn thấy thấu triệt, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì cũng có chuẩn bị tâm tư đầy đủ, minh bạch bản thân sẽ đối mặt loại số phận nào, nhưng không có tự tin có thể bình thản xử trí.
Ôn Húc thật là nhanh học thành lôi hỏa thuật liền đại biểu hắn có bao nhiêu muốn cùng Lưu Thương một chỗ, ở trong lòng của hắn bọn họ sớm đã mệnh trung chú định một đôi tình nhân, nhưng hiện thực thường thường không bao giờ theo ý người.
Để có thể mỗi ngày ôm Lân nhi yêu dấu vào mộng, Ôn Húc nguyện ý trả bất kỳ giá nào.
Học được kiểm soát yêu lực lại học lôi hỏa thuật, trước sau Ôn Húc chỉ tốn nửa tháng, với hắn mà nói lại dài đằng đẵng khó qua như mười năm, khi hắn cuối cùng học thành, vội vã hướng Lưu Thương bày ra thành quả, người chẳng qua là mỉm cười gật đầu.
“Chưa thấy qua người mới học liền mau nắm vững như thế, Húc Nhi quả nhiên thiên phú dị bẩm.”
“Đừng quên ngươi đã đáp ứng chuyện của ta a, Lân nhi.”
Lưu Thương ngừng một lát, thần sắc bình tĩnh nói: “Ngươi tối nay liền dời đến đây đi.”
Ôn Húc hưng phấn a, không kịp đợi buổi tối đến, hai ba chuyến liền đem toàn bộ đồ đạc toàn bộ mang qua chịu khó xử lý ổn thoả, ngay cả bữa tối đều là vội vã giải quyết, sau khi an vị đầu giường mắt ba ba ngóng trông, nhìn nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào dần dần ảm đạm chuyển thành ánh trăng ngân bạch, cuối cùng khiến hắn chờ đến trời tối.
Ôn Húc đáy lòng thở dài, ngay cả hắn cũng cảm giác mình rất ngây thơ.
Lưu Thương bước chân im lặng đi tới, đứng trước giường cùng hắn đối mặt nhau, nhãn thần ấm áp.
“Ngươi đã được như nguyện, mất hứng sao?”
“Cũng không phải mất hứng, Lân nhi, ở trong lòng ngươi ta vẫn như cũ là tiểu hài tử sao?”
“Húc nhi đã trưởng thành, hiển nhiên không phải là tiểu hài tử.” Lưu Thương ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn lãng của hắn, “Chỉ là đối với loài yêu quái vĩnh sinh bất tử mà nói, ngươi vẫn rất trẻ tuổi, khuyết thiếu từng trải và có kinh nghiệm, nhưng thời gian có thể bù đắp điểm này, cho nên ngươi cũng không nên quá mức để tâm, ta tin tưởng một ngày nào đó năng lực của ngươi sẽ hơn hẳn ta, vậy là đủ rồi.”
“Ngươi Ngươi sẽ mãi mãi đối với ta như thế được không? Lân nhi ta….”
Lưu Thương nhìn trong tròng mắt ngân sắc hắn ẩn sâu ôn nhu không dễ phát giác, nhẹ nhàng gật đầu.
“Miễn là ta còn sống một ngày, ngươi chính là người trọng yếu nhất với ta.”
“Chỉ là tối trọng yếu sao?” Ôn Húc có chút chán chường, vốn đang chờ mong Lưu Thương nói ra “Thích nhất” hoặc “‘Yêu nhất” ni, bất quá nếu là “Tối trọng yếu”, vậy thì đại biểu có mức độ thích hoặc là yêu nhất định, sau khi nghĩ như thế, Ôn Húc nét mặt vui tươi.
“Lân nhi, ta giúp ngươi thay y phục.”
Lúc nhỏ đều là Lưu Thương giúp hắn thu xếp hết thẩy, hiện tại nên đổi lại hắn tới hầu hạ y.
Cách lần trước đồng sàng cộng chẩm phảng phất qua mấy trăm năm, Ôn Húc vào bên giường trong nằm, đợi y cũng nằm rồi lại trúc trắc vươn cánh tay dài, ôm hông của Lưu Thương.
“Lân nhi hảo gầy….” Ôn Húc khẽ nhíu mày, “Ngươi ăn cơm đều không thêm thịt sao?” Lưu Thương chỉ cười nhạt, “Thịt đều thêm vào chỗ ngươi đi, nhìn cánh tay ngươi này, rắn chắc giống như khối gỗ.”
“Tráng một chút mới có thể bảo hộ Lân nhi.”
Ôn Húc nói như chuyện đương nhiên, siết chặt cánh tay, trước kia là hắn vùi ở trong ngực Lưu Thương, hiện tại thay đổi thành Lưu Thương dựa sát vào nhau ***g ngực của hắn, Ôn Húc cúi đầu ngửi hương thơm tản ta của y, lẩm bẩm nói: “Hy vọng có thể ôm lấy ngươi cả đời.”
Lưu Thương nghe vậy im lặng không nói.
Có thể lại trở lại phòng nhỏ ngày xưa cùng Lưu Thương một chỗ tất nhiên là chuyện tốt, nhưng Ôn Húc luôn cảm thấy thiếu cái gì, bọn họ ôm cũng ôm qua rồi, hôn cũng hôn qua rồi, cùng ở dưới một mái hiên cùng ngủ một giường, cuối cùng lại chỉ có sự kiện kia không có làm? Vì cái gì tựa như tim của hắn giống như là thiếu một góc không toàn vẹn, luôn cảm thấy cho dù ôm nhau ngủ cũng không có thể đại biểu Lân nhi yêu dấu đã thuộc về hắn, trở thành người của hắn.
Hắn tới cùng thiếu cái gì?
“Ôn đại ca, ngươi ở đây nghĩ cái gì?”
Thanh âm của Nữ nhân nhu ngọt gọi hắn hoàn hồn, Ôn Húc sửng sốt một chút mới đáp: “Không có gì….”
Lập tức nói sang chuyện khác: “Ngươi không dọn quán kiếm tiền, đến theo ta rỗi rãnh một chút được không?”
“Một ngày không bày quán sẽ không chết đói ta nghĩ cùng ngươi nha.” Lam Lệ trộm nhìn gò má anh tuấn của hắn, tiếu nhan ửng đỏ mà nói: “Ôn đại ca lúc này lại là vì cái gì xuống núi, chung quy không biết là chuyện gì đặc biệt?”