Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 27: Chương 27




“Việc này…..” Ôn Húc một lúc khó có thể mở miệng, bọn họ dù sao mới gặp mặt mấy lần, ngay cả bằng hữu cũng không phải, nhưng mà ̣ đối mặt ánh mắt tha thiết của nàng, tựa như mặc kệ hắn rốt cuộc nói ra cái gì nàng ta cũng sẽ hộ trợ một tay, Ôn Húc đã cảm thấy nói cho nàng biết cũng không sao.

“Việc thật ra là như thế này….”

Ôn Húc trực tiếp đem phiền não mở miệng nói với nàng, trong đó bao gồm tình cảm bản thân đối với Lưu Thương, còn có chuyện dọn sang phòng nhỏ ở cùng Lưu Thương, hắn nói ra khốn nhiễu trong lòng, cũng để lộ hắn ngây thơ vô tri.

Nữ tử nhãn thần buồn bã, lẩm bẩm nói thầm: “Nguyên lai ngươi thật sự cùng hắn…..”

Ôn Húc không có nghe rõ: “Cái gì?”

“Không, không có việc gì.” Lam Lệ nhẹ lay động trán, lên tinh thần hỏi: “Lần trước giúp ngươi tìm bạch ngọc, sư phụ ngươi nhận? Hắn có thích hay không?”

“Ta nên hảo hảo cảm ơn ngươi, hắn rất thích khối bạch ngọc kiếm cách kia, nói là rất thích hợp ni, nhưng….” Ôn Húc chần chờ nói: “Bây giờ ngươi có thể giúp ta không?”

“Ta so với ngươi hiểu nhiều lắm rồi.” Lam Lệ thần bí cười, chủ động kéo cánh tay hắn, “Ta dẫn ngươi đi một chỗ.”

Ôn Húc đầy bụng hồ nghi, trấn trên còn có một nơi hắn chưa đi? Hắn tùy ý nàng lôi kéo, mãi đến khi một cái cao lầu tục lệ đập vào mi mắt mới bừng tỉnh đại ngộ.

Ôn Húc còn nhớ rất rõ ràng, lúc trước hắn cùng với Lưu Thương đi qua nơi này, thấy có mấy tên bôi lên nùng trang nữ tử dựa cửa hiên giơ lên khăn tay hướng hai người bọn họ vẫy tay, sắc mặt Lưu Thương tức khắc trầm xuống, lôi kéo hắn bước nhanh rời khỏi, sự tình sau đó còn liên tiếp căn dặn hắn, từ nay về sau nơi giống như nơi đó, tuyệt đối không được phép đi vào.

“Đây là chỗ nào?” Ôn Húc bắt đầu hiếu kỳ, giương mắt nhìn trên cửa chính cao treo biển gỗ, ba đại tự sơn vàng dưới ánh mặt trời có hơi tỏa sáng. “Quế Hương viện? Bên trong bán hoa quế sao?”

Lam Lệ phì cười, không thể tin được hắn ngây ngô như thế, “Ngươi có bạc chứ? Cầm bạc đi vào, chớ nói lung tung, tìm đương gia bên trong giải quyết nói ngươi muốn xem là được.”

Ôn Húc bướng bỉnh hỏi: “Xem cái gì?”

Lam Lệ đỏ mặt mà đẩy hắn, “Ngươi đi vào sẽ biết.”

Nhưng là Lân nhi không cho phép hắn đi vào hả, Ôn Húc trong lòng khó xử, không muốn làm ra việc nghịch ý Lưu Thương, nhưng hắn lại phi thường muốn biết Lưu Thương vì sao không cho phép hắn đi vào, bên trong rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì không thể để cho hắn biết được?

Cuối cùng, Ôn Húc bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, lấy dũng khí bước vào đại môn.

Một đám nữ nhân giống như cẩu nhìn thấy xương dường như ngay tức khắc vây qua, Ôn Húc bị đập vào mặt dày đặc mùi son phấn phải ho khan liên tục, còn chưa kịp nói một câu, tú bà đã vươn ngũ chỉ tựa như ưng trảo, chặc chẽ bắt lại cánh tay của hắn, nhãn thần sắc bén nhìn quét trang phục thông thường hắn cùng tướng mạo anh tuấn, trong bụng đoán chừng có thể từ trên người hắn vớt ra bao nhiêu tiền, trên mặt bắt đầu chồng chất nét cười.

“Vị công tử này diện mạo hảo na, từ đâu tới a? Cô nương Quế Hương viện chúng ta mỗi người đều là tài mạo song toàn, tròn mập yến gầy mặc cho lựa chọn, ở đây có hay không cô nương trúng ý a? Miễn là công tử xuất thủ kha khá, nhất định tiên nữ trên trời ta cũng tìm tới cho ngươi na.”

“Ách…” Ôn Húc hoàn toàn không biết nên làm phản ứng gì, chỉ có thể chiếu theo giao phó Lam Lệ móc ra một thỏi bạc, lại lắp bắp nói: “Ta muốn xem….xem…..”

Hắn căn bản không hiểu bản thân muốn xem cái gì a!

Vậy mà tú bà lại lập tức hiểu ý, cười híp mắt tiếp được nguyên bảo, nhãn thần mờ ám, “A ôi, sở thích công tử quả nhiên không giống người thường na.”

Ôn Húc bị mang theo lên lầu hai, ở dưới ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ của tú bà bị đẩy mạnh vào một gian không cửa sổ tối tăm, bên trong ngoại trừ một cái khay trà bên tường và chiếc ghế gỗ ngoài ra cái gì cũng không có, Ôn Húc vừa mới quay người muốn hỏi cho rõ, cánh cửa lập tức trước mặt đóng lại, bên trong lập tức rơi vào hoàn toàn hắc ám.

Thân là hồ yêu, hắc ám đối với hắn không tạo được trở ngại, hai mắt của hắn ở trong bóng tối tựa như hai đám ma trơi tỏa sáng, hắn vễnh tai, nghe thấy phía sau vách tường truyền đến âm thanh rất nhỏ.

Ôn Húc chần chờ đi tới bên tường, đem lỗ tai dán lên bích mặt lắng nghe, ánh mắt lại lơ đãng thoáng thấy trên tường khảm một khối mộc bản có chuôi, vị trí không cao, Ôn Húc khom người nghiên cứu một lát, nắm chuôi gỗ nhô ra bên cạnh lôi kéo, mộc bản không tiếng động trượt xuống lộ ra một lổ nhỏ, tia sáng xuyên thấu cửa động ở trên vách tường đối diện chiếu ra một chấm tròn.

Khó trách cái ghế hướng về phía bức tường, Ôn Húc ngồi xuống, đem ánh mắt tiến tới lỗ thủng, dòm ngó nơi phát ra thanh âm.

Hắn bị dọa sợ đến thiếu chút nữa té xuống ghế dựa, không thể tin được những gì mắt trong thấy, thật sự là rất hoang đường, muốn chạy trốn ra gian phòng này, nhưng giống như bị điểm huyệt vậy vô pháp nhúc nhích, hắn rõ ràng muốn chạy trốn, rồi lại không khống chế được thân thể của mình nghiêng về phía trước, tiến đến trước lỗ nhỏ, mở to hai mắt.

Điều này thật sự là một góc độ xem tuyệt hảo, nói không chừng lúc trước khi xây nên liền cố ý hướng về phía giường, mới có thể đem tất cả cảnh tượng đưa vào tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.