Tiểu Húc Húc của chúng ta đã hoàn toàn bị đầu độc Ảnhhp là đây.
Đọc H thì thấy hấp dẫn ^^, dịch rồi mới bik …. thật khó nuốt. T.T
−−−−−−−Ο−−−−−−−
Nam nữ toàn thân trần trụi, hạ thể tiếp xúc chặt chẽ, trong lúc đó chân ngọc tuyết trắng từ nữ nhân mở rộng, hắn rõ ràng trông thấy cự vật dưới háng nam nhân đang xỏ xuyên qua thân thể của nữ nhân, Ôn Húc cho tới bây giờ chưa từng thấy ngực nữ nhân, lúc này một đôi nhũ hoa nõn nà ở trước mắt hắn lay động, cánh môi khẽ nhếch phun ra rên rỉ, thần sắc say mê.
Ôn Húc mặt đỏ tim đập tiểu lộc loạn chàng, một loại khô nóng xa lạ ở trong người vọt lên, dù cho dù tính tình ngây thơ vô tri, Ôn Húc dựa vào thiên tính bản năng là có thể đoán ra hai người trước mắt đang trình diễn loại tiết mục nào, khiến cho hắn nhớ lại nam nhân trong trẻo lạnh lùng ôn nhu ấy.
Nam nhân cùng nữ nhân dĩ nhiên là có thể làm loại sự tình này, nhưng Lân nhi yêu dấu của hắn là nam nhân a….
Hắn tưởng tượng Lưu Thương nằm ở dưới thân thở dốc rên rỉ, bộ dáng xấu hổ khi bị mình xâm phạm mà bày ra tư thế giống như nữ nhân kia, kết quả, hắn lúng túng phát hiện, cái gì đó ở bụng dưới cư nhiên cứng rắn.
Ôn Húc mặc dù là tuổi huyết khí phương cương, nhưng thành thật mà nói thật đúng là không có gặp qua loại sự tình này, lần này nên làm sao mới tốt? Nếu không làm cho thứ kia tiêu tan mềm xuống, hắn tuyệt đối không dám đi ra phòng tối.
Chẳng lẽ muốn tìm nữ nhân để giải quyết sao? Ôn Húc chỉ nghĩ đã cảm thấy da đầu tê dại, dưới sự bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là cởi ra đai lưng, lấy tay giải quyết.
Lần này hắn cuối cùng cũng biết, tại sao bên cạnh trên bàn trà tử đàn bày một chậu nước hòa bố khăn rồi.
Đương lúc Ôn Húc vẻ mặt như trút được gánh nặng đi ra Quế Hương viện, Lam Lệ tiến lên đón thấp giọng hỏi: “Làm sao rồi? Nhìn thấy không?”
Ôn Húc lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Là nhìn thấy không sai….” Nhưng là cũng sợ hãi.
Lân nhi không cho hắn đi vào là đúng.
Sắc mặt của hắn vẫn như cũ không sao vậy tốt lên được, lúc này Lam Lệ kéo hắn đi về phía một ngõ hẻm khác, ngoài miệng lẩm nhẩm nói: “Ngươi đã xem qua nam nhân cùng nữ nhân là như thế nào ‘làm việc’ rồi, nhưng là nam nhân cùng nam nhân khác biệt, cái này đúng là phiền toái một chút, bất quá chúng ta vẫn có thể tìm được phương pháp….. Có rồi, chính là chỗ này.”
Ôn Húc trong nháy mắt cho là nàng muốn dẫn hắn chính mắt đi xem nam nhân cùng nam nhân ‘làm việc’ như thế nào, thực sự là kinh (kinh hãi) Ra hắn một thân mồ hôi lạnh, may mà trước mắt là một cửa hàng sách mà không phải nam xướng quán, bất quá ngay cả như vậy, tiểu cô nương này vẫn là khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Bất kỳ một tiểu thư khuê các nào cũng tuyệt không thể có khả năng mở mắt mang nam nhân thượng kỹ viện.
Ôn Húc nhướng mày hoài nghi, “Ngươi dẫn ta đến cửa hàng sách làm gì?”
“Tìm sách nha.” Nàng đáp như chuyện đơn nhiên.
Trong cửa hàng sách không có những khách nhân khác, chỉ thấy Lam Lệ thấp giọng bên tai chưởng quỹ không biết nói cái gì, chưởng quỹ chọn chân mày, còn liếc tới một cái ánh mắt ý vị thâm trường.
Ôn Húc trong lòng sợ hãi.
Chỉ thấy chưởng quỹ khom lưng lục lọi, từ giữa quầy hàng tối tăm lấy ra mấy quyển sách cũ giao cho Lam Lệ.
“Toàn bộ chỉ có những thứ này.”
“Những thứ này là đủ.”
Lam Lệ trả tiền, đang cầm quyển sách quay đầu lại tìm Ôn Húc vẻ mặt không hiểu, chính là đem sách nhét vào trong ngực Ôn Húc, Ôn Húc không thể không đưa tay tiếp lấy.
“Đây là….”
Nàng thừa nước đục thả câu cười: “Ngươi xem sẽ biết.”
Ôn Húc thực sự nhịn không được hiếu kỳ, tuỳ ý mở ra trong đó một quyển, nhưng nội dung trong sách khiến hắn ngay tại chỗ trợn mắt, nhanh chóng khép quyển sách lại, nhiệt năng trên khuôn mặt tuấn tú cơ hồ muốn toát ra bốc hơi.
Phản ứng của hắn đem Lam Lệ làm cho tức cười, vỗ bờ vai của hắn trêu chọc: “Không nghĩ tới ngươi đơn thuần như thế.”
Ôn Húc tức giận liếc trắng nàng một cái, trong lòng oán thầm.
Không đơn thuần là ngươi đi, một cô nương mang nam nhân thượng kỹ viện, mua tà sách (nguyên bản là *** sách mình sửa lại thành ‘tà sách’) Cũng không cảm thấy thẹn a?
“Trở về hảo hảo nghiên cứu.” Lam Lệ một bộ xem kịch vui miệng nói: “Nghe nói người mặt dưới sẽ rất đau, ngươi nên suy nghĩ kĩ càng.”
Có đúng không? Đau lắm hả?
Ôn Húc sắc mặt không được tự nhiên mà nghĩ, may mắn hắn từ trước đến nay không muốn làm kẻ ở dưới.
Đi địa phương không nên đi, nhìn cảnh tượng không nên nhìn, mua sách không nên mua, Ôn Húc rất chột dạ, nhưng đồng thời lại phi thường mong mỏi, sách Long Dương chi kia hắn lén lút trộm lén nhìn qua, trong sách mỗi một tranh vẽ làm người ta mặt đỏ tim đập đều thật sâu hấp dẫn hắn, khiến hắn hiểu nguyên lai hắn và Lưu Thương có thể thân mật đến loại trình độ này.
Xem qua này trong đầu lái đi không được, Ôn Húc rất muốn thực hành, nhưng bởi vì sợ làm cho Lưu Thương ác cảm tức giận mà chậm chạp không dám hành động, hắn không cách nào xác định Lưu Thương có hay không có loại tâm nguyện này.
Mỗi buổi tối ôm Lưu Thương ngủ, hắn đắc lực dùng tất cả tự chủ mới có thể khắc chế xung động bản thân, hắn không có kinh nghiệm, chuyện này nếu như Lưu Thương không muốn phối hợp, hắn căn bản không thể nào làm tới, mà hắn cũng không dám cho Lưu Thương biết ý niệm tà ác của hắn.