Tầm quan trọng của Lưu Thương đối với hắn khiến cho hắn không dám tuỳ hứng làm bậy, chỉ có thể đem dục vọng nén ở trong lòng, thời điểm tâm dương khó nhịn, liền ở địa phương không người lấy tay giải quyết.
Nhưng, thời gian dài lâu lại khiến người ta cảm thấy chán nản.
Ôn Húc là hài tử Lưu Thương nuôi lớn, hiển nhiên sẽ không nhìn không ra sự khác thường của y, những biểu tình chột dạ kia, lời nói mập mờ cùng nhãn thần nóng rực đều tiết lộ tâm tư của y.
Lưu Thương nhìn trong ánh mắt của Ôn Húc thấy được dục vọng, hắn hiểu rõ sẽ có một ngày như thế, khi hắn cho phép Ôn Húc dọn đến cùng hắn một chỗ, hắn đã có chuẩn bị tâm lý.
Chẳng qua là, không nghĩ ngày này tới mau như thế.
Lưu Thương chưa bao giờ từng yêu bất luận kẻ nào giống Ôn Húc vậy, đối với hắn mà nói, yêu là nỗ lực cùng bao dung, nếu như đây là Ôn Húc mong muốn, hắn sẽ cho phép, không oán không hối hận.
Nếu Ôn Húc bởi vì quý trọng tình cảm của bọn họ mà không dám chủ động, như vậy, liền do hắn tới nhảy qua bước này đi.
Thế là, vào một đêm trăng tròn quang đãng, khi Ôn Húc đang chuẩn bị đi ngủ, Lưu Thương sắc mặt đạm nhiên, ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có, bình tĩnh mở miệng ─ ─ ─
“Húc nhi, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Lưu Thương ngữ khí nghiêm túc làm cho Ôn Húc không khỏi phải chánh kinh, tay cởi áo ngoài ngừng một lát.
“Lân nhi muốn hỏi ta cái gì?”
Lưu Thương sau khi ngẫm nghĩ, đáy mắt ngân quang bất an lấp lánh, “Ngươi đối với ta là thật tâm sao?”
Ôn Húc thình lình bị hỏi đến vấn đề này sửng sốt một chút, “Ta đối với Lân nhi là tâm ý có nhật nguyệt chứng giám, Lân nhi đến bây giờ vẫn đối cảm tình của ta nghi ngờ sao?”
Lưu Thương lắc đầu một cái, “Không phải là nghi ngờ, là sợ hãi, Húc nhi, ta sợ sau khi có được lại mất đi, thời kì ở ngàn năm trước hỗn loạn bất an, ta mất đi phụ mẫu, hơn chín trăm năm trước, ta mất đi ân nhân thu nhận và giúp đỡ dạy bảo ta võ công, cũng chính là tiền nhiệm Tuyết Hồ tộc trưởng, một lần kia trong tộc Tuyết Hồ hỗn loạn, bằng hữu ta tin cậy tất cả bị giết hại, nếu như không phải là Tĩnh nhi và bằng hữu của hắn trượng nghĩa tương trợ, ta đã sớm ngay cả mạng sống cũng không còn, nghĩ lại cả đời này, mất đi so với lấy được còn nhiều hơn, cho nên ta sợ một ngày nào đó ngươi cũng sẽ rời đi ta.”
Khuôn mặt hắn rũ xuống, nét mặt buồn bã nói tiếp: “Đại tuyết lĩnh rất hoang vu, ngươi tuổi còn trẻ như vậy, tự nhiên sẽ hướng về phía nơi phồn hoa náo nhiệt ngoài kia, ta không thể ly khai tộc nhân, thế nhưng ngươi có thể, Húc nhi, thế giới bên ngoài phong phú nhiều thay đổi không thiếu cái lạ, một ngày nào đó ngươi sẽ chán ghét địa phương đơn điệu này, chán ghét cuộc sống đơn điệu này, chán ghét ta đây một người đơn điệu, lựa chọn ly khai đại tuyết lĩnh, nếu như ngươi cuối cùng cũng cách xa thế giới của ta, ta sao có thể tiếp nhận tình yêu của ngươi?”
Tình cảm trong lòng Lưu Thương đối Ôn Húc không kém Ôn Húc đối với y, hắn đã từng đau khổ giãy dụa kiềm chế, nhưng vô luận như thế nào cũng tránh không thoát được phần ái tình đã định trước này, tựa như khi Thủy Tĩnh đem con giao vào tay hắn liền bắt đầu, cũng đã quyết định kết cục hôm nay.
“Nói hồi lâu ngươi chính là muốn cự tuyệt ta sao?” Lần nữa bị từ chối, Ôn Húc cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa nổi giận, “Ngươi lúc nào cũng giả ngu, lại mưu tính đem ta giao cho nữ nhân khác, bây giờ còn lấy lý do ta quá trẻ tuổi tâm tính bất định, dễ dàng bị thế giới phồn hoa cám dỗ đến cự tuyệt ta, ta luôn dính ngươi để cho ngươi cảm thấy khó chịu? Ngươi không thích nghe ta đối với ngươi nói yêu, không thích ta ở bên cạnh ngươi trước mặt cùng phía sau, không thích ta ôm ngươi ngủ đi?”
“Ngươi hiểu lầm, ta nói những thứ này cũng không phải muốn cự tuyệt ngươi….” Lưu Thương nắm chặt nắm tay, lời muốn nói ra khỏi miệng thực sự không dễ dàng, hắn bắt đầu né tránh ánh mắt dò xét của y: “Ta thích ngươi trước mặt cùng phía sau, thích ngươi đối với ta nói yêu ta, thích ngươi ôm ta ngủ, thích thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy ngươi, bởi vì ta….. Yêu ngươi.”
Ôn Húc cứng đờ, không thể tin được bản thân nghe được cái gì.
“Nói lại lần nữa xem.”
Lưu Thương nhưng lặng lẽ đỏ mặt, “Nói một lần là đủ rồi.”
“Không công bằng!” Ôn Húc lập tức lớn tiếng kháng nghị: “Ta đối với ngươi nói cũng vài chục năm, cộng lại đúng là mấy trăm mấy nghìn lần, chỉ nói một lần căn bản không đủ bù đắp nha.”
Lưu Thương nghe vậy hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, “Ngươi qua đây….”
Ôn Húc thiêu mi, đầy bụng nghi ngờ tiến về phía hắn, cúi đầu dò xét khuôn mặt y càng lúc càng đỏ, “Ngươi làm cái gì?”
Lưu Thương ngước cổ lên cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt màu bạc ngoại trừ vui vẻ còn có tâm tình khác, Ôn Húc nhất thời phân không ra kia thuộc về loại tình cảm nào, chẳng qua là bị hai gò má ửng đỏ của nam nhân với con ngươi động nhân chăm chú kia, hắn liền bắt đầu ý loạn tình mê, ngực tiểu lộc loạn chàng.
“Húc nhi….” Lưu Thương thanh âm nhu hòa thấp trầm nhiều hơn một chút.
Ánh mắt Ôn Húc cũng không khỏi chứa sương mù, “Ân?”
Lưu Thương bỗng nhiên nhón chân lên, Ôn Húc chỉ cảm thấy trên môi một mảnh ấm áp, còn không có phản ứng kịp Lưu Thương đã ly khai, đầu rủ xuống chỉ thấy được lỗ tai hồng hồng, nhẹ giọng như rỉ tai nói: “Cái này có thể đền bù rồi đi.”
Ôn Húc trong một lúc ngây ngô kinh ngạc, nhìn chằm chằm đỉnh tóc ngân bạch của đối phương, nói không ra lời, hắn nhớ lại tình cảnh lần trước bản thân chủ động hôn y, khi đó Lưu Thương trốn ở trong phòng một ngày một đêm không chịu đi ra ni, trước mắt sao vậy……
————————
Nếu chương sau có …. mình sẽ đặt pass!!!