Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 30: Chương 30




“Ngươi khẳng định hiểu rõ chính mình đang làm cái gì sao?” Trong lòng Ôn Húc vẫn còn nghi vấn, Tuyết Hồ tộc trưởng luôn luôn tự ràng buộc dè dặt đạm mạc, sao có thể chủ động dâng nụ hôn như vậy?

Lưu Thương nâng lên gương mặt hồng thấu, khẽ mỉm cười.

“Ta chỉ không muốn lại trốn tránh, quang minh chánh đại đối mặt tình cảm mới là tác phong của ta, nếu như ngươi chịu vì ta ưng thuận hứa hẹn, vĩnh viễn lưu ở bên cạnh ta không ly khai, trừ ta sẽ không tái thích bất luận kẻ nào, ta sẽ là của ngươi, nhưng nếu là trong lòng của ngươi có một chút điểm do dự, vậy ngươi tốt nhất hãy cứ dọn ra ngoài.”

“Do dự? Ta tại sao phải do dự?” Ôn Húc cao hứng còn không kịp, cánh tay tráng kiện đem thân thể tiêm gầy ôm vào nghi ngờ, “Ngươi có biết ta chờ đợi ngày này đợi bao lâu? Nếu không phải quá để ý ngươi, đã sớm tiên hạ thủ vi cường, làm sao cần phải đợi đến lúc ngươi cam tâm tình nguyện? Lân nhi của ta, ngươi vốn chính là của ta, chỉ cần một ngày còn có ta, trong mắt trong đầu của ngươi cũng chỉ có thể có một người là ta.” Hắn bá đạo mà nói.

Lưu Thương tựa vào trong ngực y, nhiều năm hư không cuối cùng cũng có một tấm lòng kiên định thuộc về mình, hiện tại hắn có thể hiểu, trước đây vì sao Thủy Tĩnh đem hài tử giao cho hắn chăm sóc.

Cũng chỉ có Thủy Tĩnh mới hiểu được trong lòng hắn cô đơn cùng trống vắng, đã rất lâu không có ai thương hắn, rất lâu không có nhận thức tư vị tình yêu, hắn quá mức tự ràng buộc chắc chắn ngay cả Thủy Tĩnh cũng nhìn không được tình cảnh.

Phút chốc, Lưu Thương mở to hai mắt, gắng sức đẩy y ra.

“Cái vật gì ở bắp đùi kia đâm ta?” Ánh mắt của hắn không nhịn được dời xuống.

Ôn Húc lúng túng quay lưng lại, “Ta không phải là cố ý, ta, không khống chế được….”

Bây giờ đổi lại thành lổ tai của hắn bị thiêu cháy, nóng đến đỏ rực.

Lưu Thương rất nhanh thì minh bạch là vật gì đâm hắn, sau một hồi lặng yên không được tự nhiên, Lưu Thương tự cho là bậc trưởng lão, có nghĩa vụ chỉ bảo y sự tình phương diện kia, liền lấy dũng khí.

“Cần ta giúp ngươi không?”

Ôn Húc tràn đầy mong muốn quay đầu hỏi: “Ngươi muốn giúp ta?”

“Ách, đúng vậy, chỉ cần lấy tay liền có thể giải quyết….”

Ôn Húc sắc mặt ngay tại chỗ đều đen, nội tâm hết sức chán nản, nếu mà chỉ là lấy tay, bản thân hắn liền có thể giải quyết, căn bản không cần y xen vào việc của người khác a, mới trong nháy mắt đó, hắn lại có thể khờ dại cho ý y là….

“Chỉ có thể lấy tay thôi sao?” Ôn Húc nhịn không được oán trách, “Không có biện pháp khác tốt hơn sao?”

Lưu Thương ngây ra, lộ ra vẻ mờ mịt, “Biện pháp khác?”

Ôn Húc vừa nhìn vẻ mặt của y liền hiểu, sư phụ hắn sống một ngàn hai trăm năm, Tuyết Hồ tộc trưởng yêu thuật cao cường võ nghệ tinh thông, đối với chuyện này cư nhiên một chút kinh nghiệm cũng không có!

Lân nhi yêu dấu của hắn đúng là một trang giấy trắng. (Nga nga…cách đây 2 chương a cũng chỉ là một trang giấy trắng còn gì!!!!)

Ôn Húc trong lòng vui vẻ cùng lúc cũng hết sức lo lắng, nếu như hai người bọn họ đều là lần đầu tiên… Hắn hoàn toàn không dám nghĩ tới cái loại tình huống bi thảm này.

“Ngươi, ngươi chờ một chút.” Ôn Húc không hề nghĩ ngợi qua dĩ nhiên sẽ có một ngày như thế, hắn ở trong sự nghi hoặc của Lưu Thương tìm kiếm quyển sách ở trong phòng, một cái nhét vào trong tay y, vẫn nghe thấy thanh âm của mình run rẩy nói: “Ngươi trước nhìn xong những thứ này rồi hãy nói, tối hôm nay ta còn phải quay về nhà gỗ nhỏ ở một đêm, tránh cho phát sinh ‘ngoài ý muốn’.”

Lưu Thương ngốc lăng nhìn Ôn Húc vội vã đi ra nội thất, tiếp theo truyền tới âm thanh đóng cửa, thu hồi đầu óc mơ hồi ánh mắt nhìn sách trong tay, dưới tình huống chưa hề chuẩn bị, tò mò mở ra….

Ôn Húc hoài nghi mình có phải hay không làm quá mức khẩn cấp, bởi vì Lân nhi yêu dấu đã ba ngày không có bước ra gian phòng rồi.

Những cảnh tượng phóng đãng không muốn trông thấy trong tranh vẽ kia, dễ nhận thấy đối Lưu Thương luôn luôn thanh tâm quả dục là một kích thích rất lớn, ngộ nhỡ y vì vậy đổi ý, lại bắt đầu trốn tránh hắn nên làm sao mới được?

Ôn Húc có phần hối hận sự vọng động của mình, không có việc gì cho y nhìn thứ sách kia làm gì? Đây không thể nghi ngờ là lấy đá đè chân mình a, nhưng hắn thật sự là buồn bực lâu lắm, cần phải có người có thể mổ tâm tình của hắn, hiểu hắn muốn cái gì, mà người kia chỉ có thể là Lân nhi yêu dấu a.

Nếu như Lưu Thương một mực ẩn núp không ra, hắn bước kế tiếp nên làm sao?

Ôn Húc đứng ngồi không yên, không ngừng suy đoán bây giờ trong bụng Lưu Thương sẽ là suy nghĩ gì, hắn bất quá là hy vọng có thể kéo gần thêm khoảng cách hai bên, nếu như tạo thành hiệu quả ngược, khiến Lưu Thương xa lánh hắn, vậy hắn thật đúng là thương tâm a.

Ôn Húc thấp thỏm bất an đi tới trước phòng nhỏ nhấc tay gõ cửa.

“Lân nhi?”

Không có trả lời, chẳng lẽ phỏng đoán của hắn trở thành sự thật, Lân nhi yêu dấu thật không để ý tới hắn? Điều này có thể a!

“Ngươi đừng không để ý tới ta a, Lân nhi ─ ─ ─ Lân nhi ─ ─ ─ ─”

Ôn Húc không ngừng gõ cửa, còn la lên tên của người trong lòng, thôn dân đi ngang qua cảm thấy khó hiểu, tiến lên hỏi thăm: “Tiểu Húc, tộc trưởng ba ngày trước đã ly khai đại tuyết lĩnh, ngươi cho dù đem cửa đập hỏng cũng không ai đáp a.”

Ôn Húc ngẩn ngơ, “Hắn không ờ nhà?”

———————–

Không thấy hủ nào nói gì cả a, nói gì đó cho myk có động lực đi. @,@

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.