“Ba ngày trước tộc trưởng nhận được một phong thơ, ngày vừa mới sáng liền ra cửa, hắn không nói cho ngươi?”
“Ách….” Tại tình huống bất tiện, coi như không thông báo được một tiếng cũng là tình hữu khả nguyên, chẳng qua là…”Ngươi có biết hắn đi đâu không?”
“Ta không rõ lắm”
Thôn dân nói xong tự mình bỏ đi, lưu lại Ôn Húc một người đứng ở trước nhà, ủ rũ cúi đầu.
Nguyên lai Lân nhi không có ở nhà a.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời màu xám, ngực hư không phảng phất tựa như bị hung hăng phá một lỗ lớn.
Trên thực tế, Lưu Thương cũng không nhận được bất kỳ phong thơ nào, kia chẳng qua là lý do ly khai đại tuyết lĩnh mà thôi.
Tim của hắn rất loạn, để hiểu rõ một vài điều, sự tình cách đây ba mươi năm sau khi Lưu Thương lần thứ hai đi tới nhà họ Tấn, nhưng lúc Ôn Văn hỏi hắn tự mình đến thăm có chuyện gì quan trọng, hắn lại nói không được tại sao phải đi tới nơi này.
“Ta có mấy lời muốn hỏi Tĩnh nhi.” Cuối cùng, Lưu Thương chỉ có thể nói như thế.
“Tiểu tử kia ở hậu sơn, chính ngươi đi tìm hắn đi.”
Ôn Văn nhận ra có cái gì không đúng, liền rất thức thời mà để cho bọn họ một chỗ, khi Lưu Thương ở ngọn núi thu thuỷ bên cạnh hồ tìm được tiểu bạch thỏ ngồi ở trên cỏ bị tiểu hồ ly quay chung quanh, trên mặt tiểu hồ tràn đầy nụ cười rực rỡ vui vẻ khiến tim của hắn kỳ lạ mà bình tĩnh trở lại.
“Nga, là ngươi nha.” Tiểu hồ kinh ngạc lấm lét nhìn trái phải, “Tiểu Húc cũng tới sao?”
“Húc nhi không biết được ta tới tìm ngươi.” Lưu Thương vừa tới gần, thỏ con toàn bộ chạy sạch, hắn cùng với tiểu hồ đối diện bãi cỏ ngồi xuống.
Tiểu hồ mở to mắt to ngây thơ đơn thuần, lòng hiếu kỳ bị khơi mào, “Tìm Tiểu Tĩnh có chuyện gì a?”
Lưu Thương trong lòng có nhiều chuyện muốn nói với y, trong một lúc không biết bắt đầu từ đâu, sau khi ngẫm nghĩ, quyết định hỏi y: “Ngươi cảm thấy Húc nhi là một người như thế nào?”
Tiểu hồ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ngay sau đó mặt giãn ra cười nói: “Tiểu Húc giống như Ngưu tam bảo.” (Pé này chỉ biết dùng đồ ăn để giải thích mọi chuyện =]])
“Gì?” Lưu Thương lộ ra thần tình mờ mịt.
“Ngươi chưa từng ăn qua sao?” Tiểu hồ nhiệt tâm giải thích: “Chính là thịt bò nạm, gân bò cùng dạ dày bò, phải dùng lửa tỉ mỉ đun nấu, sau khi nấu đến non mềm chín nhừ phối hợp với mì sợi và nước canh thơm mát, thêm chút hạt tiêu cho ngon hơn a.”
Lưu Thương nghe xong giải thích của y càng mơ hồ hơn, “Cái này cùng Ôn Húc có quan hệ gi?”
“Tiểu Húc cũng có tam bảo a.” Tiểu hồ rõ ràng mạch lạc mà nói: “Tiểu Húc tư duy hảo, thể lực hảo, chính là tính tình có một chút chút không tốt lắm, chờ hắn cường tráng cao lớn, tính tình sẽ chuyển biến hảo thôi, chính là mỹ vị Ngưu tam bảo a.”
Ôn Húc nếu như biết mình bị ví dụ thành Ngưu tam bảo, không biết trong lòng có cảm tưởng gì?
Tiểu hồ tiếp tục tò mò hỏi: “Tiểu Tĩnh rất lâu không có đi tìm Tiểu Húc chơi, bây giờ Tiểu Húc đã cao lớn cường tráng, là mỹ vị Ngưu tam bảo đã chín muồi sao?”
Lưu Thương không nhịn được bật cười, trả lời: “Húc nhi quả thực đã so với ta cao hơn cũng so với ta cường tráng hơn, nhưng hắn còn trẻ, hiểu biết còn thấp, muốn trở thành mềm rục như Ngưu tam bảo còn kém xa lắm.”
“Ngưu tam bảo là món ăn công phu, phải từ từ đun nấu mới ăn ngon nha.” Tiểu hồ nghiêm trang nói: “Tiểu Tĩnh tin tưởng Tiểu Húc nhất định có thể trở thành là mỹ vị Ngưu tam bảo cay cay, bởi vì Tiểu Húc có ngươi a.”
Lưu Thương sửng sốt một chút, “Ta?”
“Ngươi là sư phụ Tiểu Húc yêu nhất, Tiểu Húc không thể không có ngươi a.”
Nhưng Lưu Thương cũng không cho là Ôn Húc không thể không có hắn, cho dù bọn họ lưỡng tình tương duyệt, nhưng người nào có thể bảo chứng trong cuộc sống tương lai Ôn Húc sẽ không gặp phải ngươi hắn thích hơn, nói một cách thẳng thắng, thật ra là hắn không thể không có Ôn Húc mới đúng.
“Tĩnh nhi.” Lưu Thương cẩn thận mở lời hỏi: “Nếu như ta yêu Ôn Húc…. Giống như ngươi yêu Ôn Văn vậy, ngươi có hay không đồng ý?”
Tiểu hồ không suy nghĩ nhiều liền lập tức nói: “Ngươi và Tiểu Húc yêu thương lẫn nhau sao? Vậy thời điểm kia phải mời Tiểu Tĩnh ăn hỉ yến nha? Tiểu Tĩnh lần trước ăn hỉ yến là chuyện rất lâu lúc trước…..”
Tiểu hồ hoài niệm mà nói, khóe miệng còn lộ ra nước miếng, dù sao đồ ăn của hỉ yến so với nhà thì tinh xảo hơn, khó có được một lần được ăn a.
Lưu Thương nhìn trước mắt mặt tròn mong đợi, đúng là một câu nói cũng không nói được.
Hắn và Ôn Húc còn không có ─ ─ nói không chừng vĩnh viễn cũng sẽ không ─ ─ tiến triển đến mức thành thân a, chẳng lẽ Tiểu hồ cho rằng phàm là hai người yêu nhau nhất định sẽ thành thân?
“Tĩnh nhi, ngươi rất yêu Ôn Văn?”
Tiểu hồ ra sức gật đầu, “Tiểu Tĩnh rất rất yêu sư phụ.”
“Vậy giả như có một ngày, Ôn Văn thích người khác ngươi sẽ làm sao?”
Tiểu hồ nghe vậy ngay lập tức lông mày cũng dựng thẳng, tức giận nắm lên quả đấm nhỏ.
“Tiểu Tĩnh sẽ đem sư phụ cướp về, sau đó hưu (theo hiện đại là ly hôn á) sư phụ!”
Hưu… Hưu Ôn Văn? Lưu Thương nhịn không được ở trong đầu tưởng tượng sắc mặt của Ôn Văn khi nghe được câu này….
“Ta là nói đùa, Tĩnh nhi, ngươi chớ coi là thật.”