Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 32: Chương 32




Cùng tiểu hồ trò chuyện ung dung vui vẻ, đồng thời cũng cỡi ra nút thắt tồn tại đã lâu trong lòng Lưu Thương, trước kia hắn từng hoài nghi Thủy Tĩnh có ý định tác hợp hắn và Ôn Húc, lúc đấy mới có thể đem hài tử giao cho hắn nuôi dưỡng, bây giờ tuy là Thủy Tĩnh trở thành tiểu hồ, nhưng mà dự tính ban đầu chắc là sẽ không thay đổi, cũng gián tiếp xác nhận nghi ngờ của hắn.

“Ta và Ôn Húc yêu thương nhau, ngươi thật cao hứng?”

Tiểu hồ nụ cười khả ái gật đầu nói: “Tiễu Tĩnh thích Tiểu Húc, bởi vì hắn cùng Tiểu Tĩnh có cái lỗ tai nga, Tiểu Tĩnh cũng thích ngươi, bởi vì ngươi là người giúp đỡ đánh chạy phôi điểu nhân, yêu nhau là chuyện tốt, các ngươi khi nào thì thành thân, Tiểu Tĩnh khi nào mới có thể an hỉ yến a?”

Tiểu hồ đinh ninh chẳng quên đại hỉ yến, Lưu Thương nhất thời phì cười, ở cùng tiểu hồ, hắn dù sao vẫn không cách nào giống như cùng những người khác ở chung mà duy trì thái độ lãnh đạm xa cách, bất tri bất giác liền lộ ra tươi cười, dỡ xuống tâm phòng bị.

“Nếu quả thật có thể có một ngày như vậy, nhất định mời ngươi đến vì ta làm chứng.”

Lưu Thương đứng lên, vỗ tới thảo tiết trên áo bào, “Giờ không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.” Hắn đưa tay kéo tiểu hồ đứng lên, tiện thể cũng giúp y vỗ thảo tiết bụi đất.

Tiểu hồ ngước mặt tròn lên mà hỏi: “Ngươi ở lại sao?”

“Có lẽ sẽ ở hai ba ngày không chừng.” Ánh mắt Lưu Thương ôn nhu, nhẹ dắt tay nhỏ bé của y, “Ngươi ở chỗ nào ăn Ngưu tam bảo, ta cũng muốn nếm thử…”

Thủy Tĩnh là quý nhân cứu mạng hắn, không chỉ cứu hắn một mạng, dạy hắn Lạc diệp phi hoa thức, giúp đỡ hắn đột phá bình cảnh luyện thành cửu vĩ, bây giờ còn làm Ôn Húc hòa hắn dắt tơ hồng, tuy là Lưu Thương cũng không xác định phần tình cảm này có tương lai tốt đẹp hay không, nhưng hắn nguyện ý chịu thử thách, vì Ôn Húc cùng chính hắn, nỗ lực vun đắp tình yêu này.

Lúc trong lòng giãy dụa mâu thuẫn cùng khúc mắc tất cả đều buông xuống, cái loại cảm giác hoang mang lúc lần đầu tiên nhìn thấy hình vẽ sinh động trong sách hù dọa cũng không thấy bóng dáng, khi lần thứ hai đêm khuya vắng người mở sách, hắn đã có thể tâm bình khí hòa nhìn sự mập hợp thân mật giữa hai người nam nhân, thậm chí bắt đầu nghĩ rằng, cái này kỳ thực mới thật sự là sự tình mà các tình nhân yêu nhau khát vọng làm.

Ôn Húc vẫn luôn là nhìn hắn như thế? Đem hắn xem như một trong những nhân vật trong sách, muốn cùng với hắn làm những thứ này… Hắn nghĩ cũng không nghĩ tới hành vi này xấu hổ?

Đến bước này, Lưu Thương cuối cùng cũng không thể không thản nhiên tiếp nhận hài tử đã cao lớn trở thành một chuyện của nam nhân thật sự.

Trốn tránh thực sự không phải tác phong của hắn, hắn chẳng qua là cần thời gian, khi thời điểm hắn có thể đối mặt, hắn trở lại thôn lạc của Tuyết Hồ tộc, còn mang về tiểu hồ nhiệt tình kính biếu ba mươi khối bánh bao thịt, yêu thuật giữ nhiệt một chén Ngưu tam bảo nóng hổi, khói toàn bộ nghi ngút cùng một bình rượu nhu mễ Ôn gia tự làm.

Ôn Húc nghe nói Lưu Thương đã trở về liền lập tức chạy đến tìm y, vừa nhìn thấy đầy bàn thức ăn cũng không sững sờ, hỏi cũng không cần hỏi cũng biết hắn là đi nơi nào.

“Ngươi trở về nhà họ Tấn tìm con hồ ly ham ăn kia?” Ôn Húc không cho là đúng nói: “Cũng chỉ có Ôn gia mới có thể tùy thời cung ứng một đống lớn thức ăn a.”

Lưu Thương vừa thấy được y liền không nén nổi tình cảm đỏ mặt, giả vờ trấn định nói: “Chén Ngưu tam bảo này là đưa cho ngươi, mới đến trù phòng mang về, ngươi thừa lúc còn nóng ăn đi.”

Ôn Húc căn bản không đói, nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống, Lưu Thương vì hắn múc đầy một chén canh thịt, hắn thỉnh thoảng để mắt vụng trộm quan sát biểu cảm Lưu Thương, mưu tính nhìn ra một chút manh mối.

Hắn muốn biết y đang suy nghĩ cái gì, muốn biết y đến tột cùng đối với những thứ trong sách kia có thái độ gì, trong lòng hắn muốn hỏi một câu đối với những thứ kia mịt mờ trong phòng có bao nhiêu tiếp thu?

Trăm nghìn cái vấn đề ở trong đầu Ôn Húc quay vòng, muốn hỏi nhưng thủy chung không hỏi ra lời, chỉ là một ngưu nhi nhai bụng bò (???), uống một chút canh thịt thơm ngon, bị hạt tiêu và ớt làm sặc khiến mặt mũi đỏ bừng.

“Húc nhi, những thứ sách kia ngươi cho ta ta đều nhìn rồi.”

Không nghĩ tới Lưu Thương lại chủ động nhắc tới, Ôn Húc cúi đầu uống canh, không dám nhìn vẻ mặt của y, nghe y nói——

“Ta học thức không nhiều, chưa từng có kinh nghiệm phương diện này, nghĩ đến ngươi cũng không có khả năng học được tương quan tri thức, chúng ta đều chỉ có thể tìm tòi bằng quyển sách này, thay vì kéo dài nên sớm nghiên cứu ra đường giải quyết, cho nên….”

Ôn Húc kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Cho nên?” Lân nhi yêu dấu không biết là có ý gì nữa?

“Chọn ngày không bằng đúng ngày, chúng ta bây giờ liền đem chuyện này làm xong đi.”

“Hiện, hiện tại?” Chủ động của Lưu Thương ngược lại khiến Ôn Húc da đầu tê dại, “Ngươi xác định?”

Lưu Thương rót cho mình một chén rượu nhu mễ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Ta nghĩ muốn thừa khi tinh thần can đảm còn chưa mất… Ngươi cũng biết, này phải có quyết tâm vô cùng lớn và dũng khí, nếu như đợi đến ngày mai, khả năng ta sẽ nửa đường bỏ cuộc.”

Ngô, điều này cũng đúng…. Ôn Húc nhìn gương mặt tuấn tú của y phủ đầy thẹn thùng, trong lòng có chút rung động.

Hắn không được tự nhiên thanh thanh yết hầu, “Ách, thế…. Ta nghĩ ta cũng tới làm một chén vậy….”

Lưu Thương châm một chén rượu đầy cho hắn, Ôn Húc trước cạn một hơi, lại cau mày càng sâu.

Người ta nói uống rượu có thể thêm can đảm, nhưng Ôn Húc cũng không cảm giác gan của mình lớn hơn bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.