“Hay lại thêm một chén đi.” Hắn nói.
Lưu Thương luân phiên vì hai bên rót rượu, một chén lại một chén rượu nhu mễ toàn bộ rót xuống bụng, cơ thể Ôn Húc dần dần nóng lên, ý thức mơ hồ, tầm mắt cũng dấy lên một tầng sương mù.
Hắn nhìn Lưu Thương ngồi ở đối diện, trong nháy mắt đó, hắn phảng phất trông thấy một mỹ thiếu niên tóc đen như bộc, đang dùng nhãn thần tràn ngập tình cảm lại ôn nhu chăm chú nhìn hắn, đối với hắn mỉm cười, Ôn Húc đầu tiên là lắc lắc đầu, lại dùng lực chớp mắt, mở to mắt thấy rõ ràng, đối với hắn mỉm cười đúng là Lưu Thương, nơi nào có thiếu niên tóc đen chứ?
Nhất định là uống rượu quá nhiều.
Nhất thời sau khi một trận yên lặng khiến song phương đều hết sức khó xử, Lưu Thương thẳng thắn mở miệng trước.
“Vậy chúng ta bây giờ… phải làm sao đây?”
Vấn đề này đem Ôn Húc làm khó.
Bọn họ trước bắt đầu bằng hôn môi, sau khi hai bên rút đi quần áo, Ôn Húc hai tay nâng lên mặt của y, cẩn thận lại thử dò xét mà hôn vào trán, gò má, mí mắt, chóp mũi, cằm, cuối cùng đặt lên đôi môi, hắn là như vậy cẩn thận, nhẹ nhàng liếm lên cánh môi non mềm.
Ôn Húc dù sao kinh nghiệm không nhiều, động tác hơi trúc trắc, khi đang lưỡng lự có hay không tiến hơn một bước, Lưu Thương đã chủ động mở ra khớp hàm, khiến Ôn Húc thụ sủng nhược kinh, một cảm giác hưng phấn tự đáy lòng dâng lên, một chút do dự cùng dè dặt cuối cùng hoàn toàn bị vứt bỏ, tựa như một cấm kỵ nào đó bị phá vỡ, bọn họ ôm chằm lấy đối phương, môi lưỡi cuồng nhiệt quấn quít, *** chiến thắng lý trí, trong khoảnh khắc tình cảm thật lâu bị kiềm nén toàn bộ dâng trào.
Họ cùng ngã hướng về phía giường đệm, có chút vụng về, có chút thô bạo, còn có chút ngượng ngùng thăm dò cơ thể lẫn nhau, làn da trắng mịn khiến Ôn Húc say mê, so với nữ nhân còn muốn nhẵn nhụi cùng trắng hơn nhưng lại mềm dẻo rắn chắc, Lưu Thương thì kinh ngạc y một thân bắp thịt rắn chắc cường tráng hữu lực, tràn đầy mị lực hùng tính.
“Minh huynh thực sự đem ngươi tôi luyện triệt để….”
Giữa đôi lông mày Ôn Húc cau lại, “Đừng vào lúc này nhắc tới nam nhân khác.”
Hắn bất mãn cúi đầu, cắn một viên màu hồng nhạt nhô ra trên ngực trắng nõn kia, tựa như trừng phạt nhẹ nhàng lạp xả, rước lấy Lưu Thương một tiếng kêu nhỏ, thở hổn hển đấm bả vai hắn.
“Nhẹ một chút.”
Đầu vú nhạy cảm không chịu nổi kích thích mà sưng lên dựng đứng, một bộ vị khác càng nhạy cảm từ lâu đã bừng bừng cứng rắn, không biết tại sao, Ôn Húc chưa bao giờ có kinh nghiệm, nhưng khi hắn nhìn về chứng cứ động tình giữa hai chân Lưu Thương, lại hoàn toàn minh bạch nên làm sao.
Bàn tay thô ráp đưa về phía giữa hai chân đối phương, nhẹ nhàng cầm nó, bắt đầu cao thấp bộ lộng đổi lấy tiếng hút không khí từ Lưu Thương, “Ngươi chưa từng phát tiết qua đi?” Hắn tà ác cười nhẹ, dù có khuyết thiếu kinh nghiệm, nhưng trải qua mấy ngày nay hắn thủ *** trái lại kinh nghiệm rất phong phú, tuyệt đối có thể làm cho đối phương dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được.
Lưu Thương luôn luôn kiềm chế nội liễm giờ này khắc này hoàn toàn mất đi năng lực khống chế, theo đối phương xảo diệu thủ kình, kỹ xảo bộ lộng mà thở gấp gáp than nhẹ, huyết dịch của cả người đều sôi trào, khoái cảm xa lạ đem hắn đẩy lên tới ranh giới trước nay chưa từng có, một loại cảm quan khoái hoạt vượt quá cực hạn, hắn khó mà chịu được uốn cong thắt lưng, sau đó —
Dịch thể màu trắng phun ra, vừa đặc lại nhiều, Ôn Húc lấy tay tiếp nhận, tà mị cười khẽ.
“Cư nhiên lại nhiều như vậy, ngươi thực sự chưa từng có phát tiết qua?” Hắn nhìn tính khí lúc này đã mềm quặt thương tiếc nói: “Vật nhỏ đáng thương…”
Mặt của Lưu Thương biến thành rặng mây đỏ, cảm thấy thẹn mà nói không nên lời phản bác, hai mắt hàm chứa hơi nước che chắn, môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch, hô hấp vẫn dồn dập.
Đều đã làm đến nước này, không bao giờ có thể quay đầu lại nữa, Ôn Húc gập hai chân y đè trước ngực, ngón tay hướng về phía đùi dò xét, tìm được miệng huyệt bí ẩn.
Chính là chỗ này đi? (Vâng ạ, chứ còn lỗ nào nữa đâu =)) )
Ngón tay thử cắm vào, trong nháy mắt thân thể Lưu Thương kéo căng, bản năng khước từ vật thể ngoại lai xâm phạm, huyệt động nhỏ hẹp liên tục chèn ép ngón tay của hắn, Ôn Húc lần thứ hai cau mày.
Cái lỗ nhỏ này thật có thể chứa đủ cực đại của hắn?
Hắn cũng không muốn làm đau y, vạn nhất đổ máu thì làm sao? Nhưng hắn cũng không muốn vì vậy buông tha cho, nếu nửa chừng bỏ dở liền khẳng định rất khó còn lần sau nữa.
Chẳng biết tại sao, một cái ý niệm rất tự nhiên xuất hiện trong đầu, Ôn Húc bắt đầu tiến hành lấy ngón tay khuếch trương nơi xử nữ kia, đè nén nội tâm khát vọng, kiên nhẫn chờ đợi huyệt nhỏ mềm dần, một bên tay hoạt động, một mặt lấy lời nói mềm nhẹ trấn an.
“Sẽ không đau, tin tưởng ta.”
Hai người bọn họ đều là lần đầu, hắn làm sao có thể chứng minh sẽ không đau? Lưu Thương cắn môi xoay mặt qua một bên, từng giọt lớn mồ hôi như hạt đậu tự trên trán nhỏ xuống, y nhắm chặt hai mắt, nét mặt kiềm chế đã nói lên tất thảy.