Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 34: Chương 34




Ôn Húc mặc dù đau lòng, nhưng trở ngại đầu tiên này lúc nào cũng phải bước qua, dù sao từ nay về sau cũng làm nhiều lần, thích ứng rồi cũng sẽ không có thống khổ quá lớn, trái lại có thể hưởng thụ lạc thú trong đó.

Vả lại, hắn cũng đã không nhịn được rồi.

Lưu Thương cảm thấy dị vật rời khỏi trong cơ thể, đợi chờ sự tình kế tiếp sắp phát sinh, càng làm y trở nên căng thẳng, hoàn toàn không dám mở mắt.

“A!”

Lúc bị tiến nhập, đau đớn làm cho y kêu lên, hai tay kéo lấy chăn nệm dưới thân, liên tiếp hít sâu, trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, y hơi mở ngân mâu, cùng ánh mắt Ôn Húc đối nhau.

“Ta ở bên trong ngươi, Lân nhi.” Hắn ôn nhu tuyên bố: “Ngươi đã chân chính thuộc về ta.”

Lỗ tai Lưu Thương nóng lên, bất chấp trong lòng Ôn Húc là nghĩ gì, hắn chỉ hy vọng có thể nhanh lên một chút kết thúc.

“Rất đau.” Thanh âm hắn mơ hồ không rõ mà oán trách: “Sớm biết nên để cho ngươi mặt dưới….”

Ôn Húc mỉm cười lại cúi đầu hôn môi của y, nồng hậu thích thú trấn an, “Lần sau liền hết đau.”

Nói rồi chậm rãi chuyển động, Ôn Húc không dám nôn nóng tiến tới, chỉ chậm rãi chọc vào rút ra, cho đối phương nhiều thời gian thích ứng sự hiện hữu của hắn.

“Còn đau không?” Hắn khàn khàn hỏi.

“Nếu như ta nói đau ngươi sẽ dừng ở đây sao?”

“Sẽ không.”

“Vậy cũng chớ dài dòng.”

Lưu Thương bất mãn lẩm bẩm, Ôn Húc cười đến cưng chìu, con ngươi màu đen bởi vì *** mà tỏa sáng, ngực tràn đầy yêu thương, nếu muốn hỏi hắn có bao nhiêu yêu người nam nhân này, có lẽ ngay cả chính hắn cũng rất khó trả lời vấn đề này.

Ôn Húc không lên tiếng nữa, cánh tay kìm giữ hai bên Lưu Thương, thắt lưng dài dùng lực di chuyển tốc độ nhanh hơn, phân thân cọ xát huyệt nhỏ ấm áp thần kì khiến cho lòng người say mê trong khoái cảm vui thích, cùng cảm giác lấy tay giải quyết chính là không giống nhau, cái loại này giống như luồng điện vọt khắp toàn thân, bị khoái cảm cực hạn tê dại đến tận xương tuỷ, hệt như đặt mình vào thiên đường.

Thân thể của bọn họ đã hợp làm một thể, linh hồn cũng vậy đi? Ôn Húc là yêu y như vậy, còn hơn yêu chính bản thân mình, Lân nhi yêu dấu có hay không đối hắn đồng dạng một tình cảm sâu nặng như vậy?

Lưu Thương cắn môi, kiềm chế đau đớn cùng dồn nén khó chịu, cảm nhận vui thích bị bao phủ trong đau đớn ở lần đầu thừa hoan, tuy rằng đã làm hết sức thả lỏng, nhưng thân thể hắn vẫn quá căng thẳng.

Hắn nghĩ, hắn vĩnh viễn cũng không cách nào quen loại phương thức giao hoan này, nếu như đối tượng không phải là Ôn Húc, hắn nhất định chết cũng không muốn bị xâm phạm như vậy, lấy tư thế xấu hổ như thế, bộ vị kín đáo nhất bị nhìn thấy, bị xỏ xuyên qua chỗ sâu nhất khó mà tưởng tượng đến, cảm giác vui thích là có, cùng đau đớn tồn tại, hắn không xác định vì sao người rõ ràng cường liệt, bộ vị kia dù sao điều không phải nơi dùng làm việc tính sự này.

Ngân mâu hắn hơi mở, nhìn thấy nét mặt nam nhân phía trên trầm mê trong dục vọng, hắn khiến y vui vẻ, khi hắn lĩnh ngộ điểm này, thân thể hình như cũng không đau nữa.

Yêu, chính là dâng hiến toàn bộ bản thân, lấy tâm ra trọn vẹn yêu người, làm cho đối phương hạnh phúc vui vẻ mà không cầu báo đáp, ý niệm như vậy rất ngốc, nhưng là Lưu Thương cũng đang làm chuyện này.

Vì tộc nhân tận tâm tận lực là bởi vì trách nhiệm, không ngại cùng Thuỷ Tĩnh đánh một trận với Thần tộc là bởi vì tình bằng hữu, nhưng vì Ôn Húc trả giá hết thảy là bởi vì yêu.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được tình ái, cuối cùng cũng có người nguyện ý lưu lại ở bên cạnh hắn thương hắn, dù cho phần tình cảm này không xác định có thể kéo dài bao lâu, dù cho giây lát liền biến mất, hắn cũng phải nắm thật tốt, đem ái tình ngắn ngủi khắc ghi trong sinh mệnh.

Giữa cao trào như hoa lửa rực rỡ, Lưu Thương thở hổn hển thổ lộ: “Húc nhi…. Ta yêu ngươi…”

~*~

Kết quả giữa hai người vượt qua một đạo ranh giới cấm kỵ cuối cùng là, Ôn Húc cũng không cố kỵ gì nữa, lúc muốn hôn người yêu, cánh tay dài liền duỗi một cái ôm chầm tới cúi đầu xuống liền hôn, hoàn toàn không lo lắng có những người khác ở đây, áp sát, “Thắt lưng còn đau không”, “Buổi tối ở trong phòng chờ ngươi”, những thứ tình nhân thì thầm với nhau này lại cố ý lớn tiếng nói cho bất kỳ kẻ nào có lỗ tai nghe thấy, ý tứ tuyên bố chủ quyền nùng đặc, không tới ba ngày, tộc nhân trong thôn toàn bộ đều đã biết quan hệ đặc biệt giữa bọn họ.

Lưu Thương bên ngoài bị quấy nhiễu mà xấu hổ, mỗi người đều đối với hắn lộ ra một ánh mắt mập mờ cùng ý vị thâm trường, thậm chí có người còn trực tiếp hỏi hắn: “Thời gian nào thì thành thân a, tộc trưởng?”

Thành thân? Hắn căn bản không hề nghĩ ngợi qua.

Ôn Húc tựa hồ đối với hiệu quả giọng nói của mình tạo thành rất hài lòng, hiện tại chỉ cần địa phương hắn cùng Lưu Thương xuất hiện, tất cả mọi người đều rất thức thời lấy lí do công việc mà rời đi, lưu cho hắn và tộc trưởng một không gian, vì vậy, sau khi Ôn Húc ăn tủy biết vị, chỉ là trốn ở trong phòng thân thiết đã không đủ để thoả mãn nhu cầu của hắn.

Ôn Húc tuổi trẻ sức lực cường tráng, tinh lực tràn đầy, Lưu Thương cũng không tính toán mọi thứ đều phối hợp với y, trước khi hắn mệt mỏi suy sụp cùng xấu hổ mà chết, liền bắt đầu trốn tránh y, đầu tiên hắn trốn ở thư phòng không chịu trở về phòng ngủ, địa điểm trốn tránh người này hiển nhiên là một sai lầm, bởi vì Ôn Húc không những đền thư phòng tìm người, còn nói —–

“Nếu như Lân nhi yêu dấu muốn đổi địa phương ở thư phòng làm, ta tự nhiên sẽ toàn lực phối hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.