Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 35: Chương 35




line323

Có lần giáo huấn này, Lưu Thương ngay sau đó liền lựa chọn trốn ở nơi đông người, nói thí dụ như — trù phòng.

Cho dù là ban đêm, trù phòng không nấu cơm, nhưng có thể có thôn dân vào đây muốn tìm thức ăn khuya hoặc tự mình xuống bếp nấu một món nho nhỏ, ở nơi này tùy thời sẽ bị người trông thấy, Lưu Thương không nghĩ tới Ôn Húc lại vẻ lão luyện mà nói: “Lẽ nào ngươi cho là ở trù phòng ta không dám bính ngươi sao?”

Hậu quả là thắt lưng Lưu Thương đau liền ba ngày, Ôn Húc khí lực lớn, da mặt dày, đặc biệt lại một bộ chơi xấu làm nũng kia, Lưu Thương hoàn toàn đối hắn một chút biện pháp cũng không có.

Cái gì tam bảo chứ. Lưu Thương luôn luôn ở trong lòng oán trách, hắn chỉ biết thể lực tốt căn bản có thể không coi như là ưu điểm! (chắc ý Thương ca là ‘thể lực tốt’ quá Húc nhi sẽ không cho cúc hoa của huynh ấy yên)

Trừ chuyện phòng the khiến Lưu Thương tâm phiền, còn có một việc luôn luôn nhiễu loạn tim của hắn, khiến hắn vô pháp trấn định tĩnh táo xử lý sự vụ trong tộc.

“Lân nhi, ngươi dự định thời điểm nào cùng ta thành thân?”

Ôn Húc thường thường cách năm ba bữa lại hỏi một lần, khước từ của Lưu Thương hình như một chữ cũng không đi vào trong lỗ tai của y.

Đây quả thực làm người khác khó chịu a!

Lưu Thương đối Ôn Húc cực kỳ dung túng cưng chìu, để mặc cho y đối với mình muốn làm gì thì làm, nhưng kiên trì không chịu cùng y thành thân, bất kể y mặt dạn mày dày đòi hỏi như thế nào, tuyệt chiêu xuất ra hết, Lưu Thương nhất định không gật đầu.

“Ngươi còn trẻ, suy nghĩ kỹ càng rồi lại nói.”

Ôn Húc không rõ, hắn đều thương y hai mươi năm, còn có cái gì suy tính nữa? Chẳng lẽ hắn không phải là người Lưu Thương yêu nhất? Chẳng lẽ Lưu Thương không hề thương hắn như hắn nghĩ?

Ôn Húc trong lòng buồn bực, nếu như quan hệ giữa hắn và Lưu Thương không thể danh chính ngôn thuận, vậy đây cuối cùng hết thảy sẽ là một trận chê cười.

Hắn không xác định được bước kế tiếp nên làm sao mới phải? Là duy trì tình trạng hiện nay hay là nghĩ cách khiến Lưu Thương đồng ý thành thân?

Ở phương diện tình cảm này Ôn Húc là thiếu kinh nghiệm, cần có người đưa cho hắn lời khuyên, nhưng tộc nhân trong thôn thực sự điều không phải đối tượng thảo luận việc tư, nhiều người đắc càng thêm nhiều hiếu kỳ, đợi xem bọn hắn là trò, không, hắn không có khả năng hướng tộc nhân bàn bạc, hắn phải… hướng một người có kinh nghiệm tìm kiếm ý kiến.

Ôn Húc sáng sớm liền vội vã xuất môn, đến giữa trưa vẫn không thấy bóng dáng, Lưu Thương hướng thôn nhân hỏi thăm, cuối cùng không một ai biết hắn đi đâu.

Tiểu tử này sẽ không lại chạy đến trấn trên đi?

Ôn Húc rỗi rãnh chạy đến trấn nhỏ phụ cận không phải là lần đầu, Lưu Thương vốn không quá ngạc nhiên, nhưng lúc này đây, trong đầu của hắn mơ hồ tồn tại bất an…..

Thật giống như sự yên lặng trước cơn giông tố.

“Ngươi hỏi ta kế tiếp nên làm sao?” Lam Lệ nét mặt cổ quái, nghiêng mắt liếc nhìn Ôn Húc oán hận, “Loại sự tình này sao tới hỏi ta?”

“Ách, ngươi đã nói ngươi so với ta hiểu nhiều hơn nha, cho nên hiển nhiên hướng ngươi thỉnh giáo a.” Ôn Húc không có phát hiện vẻ mặt đối phương khác thường, đương nhiên nói: “Đều làm đến bước này, ngươi là người tốt dạy ta một chút đi.”

Lam Lệ cắn môi, thu mâu hàm oán dòm hắn, “Đối với ngươi không muốn làm người tốt.”

Ôn Húc nhất thời nghe không hiểu, “Gì?”

“Ngươi vì sao liền chỉ thích hắn?” Lam Lệ không còn tâm tình bán khoai lang nữa, dứt khoát bắt đầu dẹp quầy, “Sư phụ ngươi niên kỷ lớn hơn ngươi, hơn nữa còn là nam nhân, tuy là ngày thường thật đẹp mắt, ta đối với ngươi cũng không kém a, tại sao ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn tới ta? Trong mắt ngươi ta không đẹp sao?” Nàng nói đến chỗ xúc động vành mắt hoàn toàn đỏ lên.

Ôn Húc quả thật chưa từng có chú ý tới tướng mạo xinh đẹp của nàng, bây giờ bị nàng lấy giọng điệu chỉ trích chất vấn, liền chột dạ cố gắng giải thích.

“Ngươi, ngươi tất nhiên cũng rất đẹp a….” Cuối cùng hậu tri hậu giác tâm tình của nữ nhân, vụng về nói: “Ta cho là ngươi biết, ta vẫn xem ngươi là bằng hữu, ngươi dẫn ta thượng kỹ viện, mang ta mua những thứ sách kia… Không phải là vì giúp ta cùng Lân nhi kết làm phu thê?”

“Lần trước ta chỉ nghe ngươi kêu hắn là sư phụ, bây giờ ngươi lại gọi hắn Lân nhi rồi?” Lam Lệ vẻ mặt âm trầm, ánh mắt mập mờ bất định, “Ta giúp ngươi là bởi vì muốn tranh thủ nhiều thời gian một chút cùng ngươi, ta muốn ngươi tin nhiệm ta, thích ta, ta lờ đi trong lòng ngươi thích nam nhân, miễn ta là nữ nhân khiến ngươi vui vẻ nhất là tốt rồi, nhưng trong lòng ngươi trừ hắn ra rốt cuộc cũng không chứa nỗi người thứ hai….”

Con ngươi xinh đẹp của nữ nhân nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú Ôn Húc đang luống cuống chột dạ, “Ta hỏi ngươi, ngươi đã từng thích ta chưa? Ngoại trừ tình cảm bằng hữu đối với ta? Ta muốn nghe lời thật?”

Ôn Húc đầu đầy mồ hôi lạnh, nữ nhân rõ là sinh vật phiền toái, hắn cuối cùng thật sâu cảm nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.