line323
“Ta nói rồi ta chỉ xem ngươi là bằng hữu….” Ôn Húc nói thật.
Lam Lệ giận dữ, tay tuỳ tiện cầm lên khoai lang hướng trên đầu hắn ném, mặc kệ nó nóng như thế nào, “Ghê tởm ngốc tử! Muốn ngươi nói thật ngươi liền nói thật, ngay cả lời nói dối có thiện ý cũng không nói, ta rốt cuộc tại sao thích ngươi!”
Ôn Húc chật vật né tránh, vừa oan ức lại không có làm trái.
“Là ngươi bảo ta nói thật a, nếu không muốn nghe lời nói thật, vì cái gì lại bắt ta nói chứ?”
Ôn Húc trong đầu hạ kết luận —
Nữ nhân chẳng những phiền toái, còn rất không phân rõ phải trái.
May mắn hắn thích không phải nữ nhân.
“Toàn bộ là lỗi của ngươi!” Cái đồ ngu ngốc không biết dỗ nữ nhân, đúng là tức chết nàng mà!
Ôn Húc hoàn toàn không cho rằng mình sai, hắn cẩn thận nhìn nữ nhân nổi giận, lại cẩn thận hỏi: “Ngươi ném xong rồi? Không giận?”
Lam Lệ nhìn mình bị khoai lang bỏng đến hai tay đỏ lên, trong mắt tràn đầy tơ máu.
“Nếu như ngươi yêu mến ta, chúng ta căn bản không cần đi tới bước này… Thế nhưng đã quá muộn, ta đã không chiếm được lòng của ngươi, để tự ta, ta chỉ có thể đối ngươi hạ thủ.”
Lam Lệ tướng mạo xinh đẹp đảo mắt phủ đầy sát khí, như mây đen che phủ đội lên vậy âm trầm biến hoá kỳ lạ, thay đổi cực nhanh khiến Ôn Húc phản ứng không kịp nữa, hắn đâu ngờ tới, chỉ là một tiểu nữ tử xinh xắn, lại có sức mạnh đủ để uy hiếp tính mạng hắn.
“Ngươi….”
Ôn Húc mới vừa ý thức được nguy hiểm, cánh tay nhỏ nhắn Lam Lệ đã vung lên, hắc ám hỗn độn nhanh chóng hướng hắn tụ lại, ùn ùn kéo đến như hắc hải gầm rú, trong phút chốc hắn bị vây quanh, chìm vào…
Ôn Húc cũng không có mất đi ý thức, hắn bị kẹt ở một không gian hắc ám, đưa tay không thấy được năm ngón, hệt như ngăn cách với thế giới, không nghe được thanh âm ngoại giới, chạm không tới bất cứ vật gì, ban đầu hắn hoảng loạn tìm kiếm, gào thét, sau khi rất lâu không được đáp lại, Ôn Húc ngược lại dần dần tỉnh táo lại, suy tư tình cảnh của mình.
Theo tình huống trước mắt xem ra, hắn rất có thể bị nhốt ở dị không gian, chẳng qua là hắn sao cũng không nghĩ ra, tiểu nữ nhân mảnh mai kia sao có năng lực làm ra dị không gian đến vây khốn hắn chứ?
Trừ phi, người nữ nhân Lam Lệ cũng không phải là đơn thuần như hắn nghĩ.
Bất quá Lam Lệ trước mắt cũng không phải là vấn đề phiền não nhất của hắn, Ôn Húc lo lắng nhất chính là, vạn nhất Lưu Thương biết hắn bị một nữ nhân bài bố, thể diện hắn sẽ bị mất sạch.
Trượng phu để ý nhất bao giờ cũng là thể diện.
Ôn Húc chịu đựng lại chờ đợi, một mặt phỏng đoán lai lịch Lam Lệ, mục đích của nàng, mặt bên vì mình sơ ý lơ là mà ảo não, suy nghĩ biện pháp thoát ra.
Nhưng mà, trải qua mấy ngày nay gần đây, tâm tư hắn toàn bộ đều dùng cho việc nghĩ cách thuyết phục Lưu Thương thành thân, tiến độ học tập yêu thuật rơi lại phía sau, hiển nhiên còn chưa bắt đầu học phương pháp chạy trốn trong dị không gian, cho dù hắn đã học thành, hắn cũng không thể xác định bản thân không đoán sai, nơi đây thật sự là dị không gian?
Ôn Húc nhớ tới lời nói hắn còn trẻ của Lưu thương, giờ phút này trong lòng tràn đầy xúc cảm.
Hắn không thể không thừa nhận, niên kỷ khác biệt không những có ảnh hưởng, ảnh hưởng này còn liên quan tới tính mệnh.
Ai, hắn nên làm bé ngoan nghe lời của sư phụ, nhưng bây giờ đã không còn kịp rồi, nếu có đủ may mắn thoát thân, hắn nhất định không giở tính tình trẻ con, đối Lưu Thương bảo sao nghe vậy…. (lần trước gặp nạn cũng hứa cả đoạn giống vậy a~, ai, cũng chỉ được dăm ngày =)) )
Không gian đây, không gian tối tăm chợt bắn vào một tia sáng, sáng rực đến mức Ôn Húc không mở mắt nổi, đưa tay che ở trước hai mắt, nheo mắt lại chờ đợi thích ứng ánh sáng.
Chùm ánh sáng Kim sắc xua tan bóng tối nùng đặc như mực, vì hắn mang tới ánh sáng, Ôn Húc sẽ không ngốc đến mức cho là có người cứu hắn, cho dù Lưu Thương phát hiện bất thường tìm tới cũng không có mau như vậy.
Ôn Húc phán đoán không sai, là Lam Lệ giải trừ giam cầm, một lần nữa thấy rõ thế giới xung quanh, trong nháy mắt, hắn cho là mình một lần nữa lấy được tự do, cho rằng Lam Lệ bất quá là cùng hắn ngoạn một trò chơi bất hảo, hết giận sẽ nhượng hắn đi.
Nhưng mà hắn rất nhanh đã phát hiện, Lam Lệ cũng không tính để hắn rời đi.
“Đây là nơi nào?”
Hắn đã không còn ở trong trấn nhỏ, mà là đứng ở một toà thạch thế lộ thiên trên bình đài, đình được làm hình tứ phương, xung quanh nhìn ra độ rộng khoảng mười thước, bốn góc đứng vững bốn cột trụ, trên mỗi cây thạch trụ đều khắc đầy ký hiệu phức tạp cùng văn tự, đỉnh thạch trụ đều hướng về phía chân trời còn khảm một quả bạch thạch anh.
Có lẽ là bởi vì thạch anh tác động, khiến Ôn Húc đi tới thạch đài ở mép cố gắng đập xuống mặt đất, nhưng giống như đánh lên một mặt tường ẩn hình vậy, lực lượng cường đại nào đó đem hắn văng ra, lảo đảo trở về giữa đài, hắn không chết tâm thử một lần nữa, mặt trời trên đỉnh đầu chói lọi giữa trưa toả ra nhiệt lực, chỉ chốc lát đầu Ôn Húc đã đầy mồ hôi.