Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 37: Chương 37




line323

Ngôi đình này nằm nằm ở trong một mảnh rừng tựa hồ cố ý xuất hiện trên mảnh đất trống này, Lam Lệ đứng tại phía dưới đình thờ ơ lạnh nhạt, nàng lúc này bên hông xứng một thanh trường kiếm, lộ ra anh khí mười phần, không còn là tiểu nữ nhân xinh đẹp nũng nịu kia nữa.

“Khuyên ngươi vẫn là chết tâm đi, bằng năng lực ngươi bây giờ tuyệt đối không cách nào rời khỏi tòa tế đàn này.”

“Ghê tởm!” Ôn Húc ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển như trâu, “Ta và ngươi không oán không cừu, nếu chỉ vì trong lòng ta thích người không phải là ngươi liền khiến sử dụng thủ đoạn thấp kém này, vậy cũng không tránh khỏi quá mức âm ngoan rồi.”

“Không, ngươi lầm rồi, Ôn Húc.” Lam Lệ ở tế đàn đi tới đi lui, thưởng thức hắn chật vật, “Dụ dỗ ngươi rơi vào bẫy mới là mục đích thực sự, nếu như không phải ta đầu tiên nhìn liền đối với ngươi lưu tâm, ta sẽ không chờ tới bây giờ mới động thủ với ngươi, nếu như ngươi có một chút yêu ta, chỉ cần một chút, ta sẽ vì ngươi trước mặt Thần Vương cầu tình, cầu hắn lưu ngươi một cái mạng nhỏ, nhưng hôm nay… Nói cái gì cũng đều quá muộn.”

Thần Vương? Ôn Húc kinh dị mở to hai mắt, “Chẳng lẽ ngươi là….”

Lam Lệ khoé môi hết một câu, một đôi cánh lông vũ trắng như tuyết sau lưng nữ nhân hoàn toàn mở ra.

“Thống lĩnh Ám cấp Thần tộc mới nhậm chức chính là ta.”

Chức vị thống lĩnh Ám cấp Thần tộc đã bỏ trống, từ khi Diệu Anh rời đi tộc nhân chẳng biết đi đâu sau lại liên tục tìm không được người thích hợp tiếp theo thay thế, Diệu Anh là một vị tướng lĩnh mạnh nhất nhiều năm đảm nhiệm Ám bộ, trên cả sức mạnh Sóc Phương và Thần Chu, vô luận kiếm thuật ám thuật đều có khả năng đặc biệt, thậm chí am hiểu yêu thuật mà người Thần tộc không hiểu, thực lực của hắn không thể thay thế, nhưng thủy chung không được tộc nhân xem trọng, do đó hai mươi năm trước, Thần tộc cùng Hồ tộc đại chiến thì vứt bỏ tộc nhân mà đi, đến bây giờ tung tích không rõ.

“Bọn họ đều nói Diệu Anh là thống lĩnh Ám cấp mạnh nhất Thiên giới từ trước tới nay.”

Lam Lệ không phục nói: “Thậm chí ngay cả đối thủ một mất một còn của Diệu Anh là Sóc Phương cũng đồng ý điểm ấy!”

Ôn Húc vẻ mặt kinh hách, “Ngươi là thống lĩnh Ám cấp?” Vận khí của hắn thật đen đủi a! “Ngươi đây là đang nói đùa với ta? Ta sao xem ngươi đều không có một chút dáng vẻ thống lĩnh Thần tộc a.”

Người Thần tộc đặc biệt lớn lên tóc màu hoàng kim, huyết thống càng thuần khiết màu vàng của tóc càng rực rỡ, nhưng nữ nhân xinh đẹp trước mắt này là tóc đen mắt đen, bề ngoài đúng chuẩn nhân loại bình thường.

Lam Lệ trong mắt lóe ra ngoan lệ chói rọi, “Con lai luôn luôn dễ dàng học thành Ám thuật, Diệu Anh là Thần tộc và yêu quái huyết dịch trộn lẫn, mà ta, là Thần tộc cùng nhân loại trộn lẫn huyết dịch, người Thần tộc thuần chủng học Ám thuật tỷ lệ thành công cực thấp, cuối cùng đều là kết cục tẩu hỏa nhập ma, Ám thuật là một trong những Thần thuật rất khó phá giải, đây cũng là nguyên nhân tại sao Thần tộc cao ngạo lại khoan nhượng một người giống lai huyết dịch hổn độn trở thành thống lĩnh Ám cấp.”

Nguyên lai Lam Lệ có huyết thống nhân loại, cho nên nàng có thể thành công ngụy trang thành bình dân bách tính không để Lưu Thương nổi lên nghi ngờ, Ôn Húc đột nhiên nghĩ đến, nếu như nàng là người Thần tộc, vậy…

“Ngươi ở trên đường cái bán khoai lang chỉ là ngụy trang rõ ràng mục đích là để thả dây dài bắt con cá lớn?” Mà hắn cư nhiên ngây ngốc tự chui đầu vào lưới, hoàn toàn không nhận ra khác thường, Ôn Húc không thể tin được khi biết sự ngu dốt này!

Lam Lệ thần tình phẫn hận nói: “Bọn họ cho là ta không bằng Diệu Anh, ta liền chứng minh cho bọn hắn xem, bọn họ tốn hai mươi năm còn không bắt được ngươi, mà ta, chỉ cần hai ba tháng ngắn ngủi, Thần Chi thư liền tự động đưa tới cửa, cái này ta cũng muốn nhìn một chút có ai còn cho rằng ta so ra kém Diệu Anh, ai sẽ lại coi thường ta!”

Thảm, lần này thực sự thảm, Ôn Húc có dự cảm tai vạ bất thường đến nơi, với lại lúc này đừng hy vọng Lưu Thương hoặc Nhật Phong hay Ôn Văn lại kịp lúc xuất hiện giải vây, căn bản không có người biết hắn ở chỗ này a.

Thời điểm chờ Lân nhi yêu dấu cảm thấy không đúng, hắn chỉ sợ sớm đã hài cốt không còn đi.

“Rơi vào trong tay ngươi xem như ta thất bại, muốn chém muốn giết sao tuỳ ngươi.” Ôn Húc rất có chí khí mà nói.

Nhưng Lam Lệ lại lắc đầu, “Nga, không, ta không tính toán giết ngươi, phương pháp hữu hiệu thu được Thần Chi thư rất nhiều, nhưng ta không muốn làm như thế, Thần tộc muốn là lực lượng cường đại của Thần Chi thư, chỉ cần kết quả giống nhau quá trình ra sao cũng không trọng yếu.”

Ôn Húc dự cảm bất thường càng ngày càng mãnh liệt, “Cho nên?”

Lam Lệ cười lạnh một tiếng, “Vì tòa tế đàn này sẽ đem sức mạnh chưa thức tỉnh bên trong cơ thể ngươi hút ra, chuyển hóa thành năng lượng độ thuần chất cao chia ra chứa đựng trong bốn miếng bạch thạch anh trên tế đàn, dĩ nhiên nội đan yêu quái bên trong cơ thể ngươi cũng phải chịu ảnh hưởng, đem yêu lực của ngươi cùng nhau hóa thành nguồn năng lượng khả quan chuyển tới thạch anh trên tế đàn, đợi đến lúc tế đàn hút hết năng lượng, nội đan héo rút, ngươi sẽ cùng người bình thường không có gì khác biệt rồi.”

Ôn Húc quả thực khóc không ra nước mắt.

Hoá ra nữ nhân này là muốn ép khô hắn!

“Một khi ngươi thành người bình thường, không còn là mục tiêu Thần tộc truy bắt, cũng không còn là Hồ yêu, ta có thể lấy Ám thuật khống chế ngươi, cho dù không chiếm được lòng của ngươi, cũng phải lấy được người của ngươi!” Lam Lệ tuyên thệ mà nói.

Quả nhiên rất thảm! Ôn Húc hai mươi năm qua lần đầu thấy sợ hãi, nếu như hắn thật thua ở trong tay người nữ nhân này, về sau còn phải trở thành con rối bị nàng nắm trong tay, vậy còn không bằng hắn tự mình chấm dứt tính mệnh.

Chính là…. Ôn Húc nghĩ đến Lưu Thương, tâm liền mơ hồ đau, hắn muốn cùng y kết tóc đồng tâm, yêu nhau vĩnh viễn không rời xa a, nếu như có thể có biện pháp thoát thân thì tốt rồi, nhưng Ôn Húc chẳng qua là tiểu hồ yêu hai mươi tuổi, nơi nào có khả năng dựa vào lực lượng của chính mình thoát khốn cảnh ni?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.