Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước

Chương 11: Chương 11: Chương 10




“Lôi thiếu, vậy mối quan hệ của ngài và cô Mịch đây..thực sự chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?”

Tiếng một nam phóng viên bên dưới to giọng cất lên, Tử Lạc một vẻ điềm tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Quả thực là vậy!”

Ngồi bên cạnh, Mịch Chi tự nãy giờ chẳng dám hé môi nói lấy nửa lời. Toàn bộ câu hỏi được đặt ra chỉ do một phía Tử Lạc đáp trả. Cô ngồi như tượng, thậm chí ngứa ngáy cũng chẳng thể tự tiện đưa tay gãi lấy.

Nhưng cô vẫn không nghĩ đến chuyện, việc Tử Lạc hắn cũng đã phủ nhận việc có cảm tình với cô. Thoạt đầu, khi tất cả mọi chuyện được hắn khởi xướng lên, cô đã nghĩ trong buổi họp báo ngày hôm nay hắn nhất định sẽ ăn nói lung tung về những điều thất thiệt giữa cô và hắn.

“Rốt cuộc...anh ta đang nghĩ gì trong đầu?” Mịch Chi thầm nói mà hai mắt cũng căng tròn không chớp. Cô nhìn sang nam nhân hảo soái ngồi cạnh mình, Tử Lạc hắn ngay từ lúc bước ra cho đến bây giờ, hắn vẫn giữ được vẻ uy nghi, lạnh lùng và bình tĩnh, không hề bị xao nhãng trước bât kì câu hỏi nào được đặt ra.

Đột nhiên, ngay giây phút trong đầu Mịch Chi còn đang suy nghĩ vẫn vơ các thứ thì Tử Lạc lại bất chợt nhìn sang cô. Bốn mắt vô tình hay hữu ý chạm nhau ở cự ly khá gần, trong một lúc làm nơi tim của Mịch Chi như suýt vỡ tung.

Tử Lạc nhìn nét mặt ngây ngốc đó của cô, trong lòng lại thầm rộ cười thích thú. Ánh mắt hắn thâm sâu tình ý nhìn cô, nhưng lại thản nhiên nói như không: “Giữa chúng tôi, chỉ đơn giản là bạn bè rất thân!”

“Ngài khẳng định chứ Lôi thiếu?” một nhà báo khác lại hỏi.

Lần này, đến lượt Sở Dương lên tiếng: “Được rồi! Buổi họp báo hôm nay kết thúc ở đây! Rất cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt!”

Nói xong, Sở Dương đã nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho những nhân viên trong đoàn và đám vệ sĩ dọn đường cho cặp đôi kia nhanh chân rời khỏi bầu không khí đã bắt đầu hỗn loạn trở lại.

Tử Lạc đứng khỏi ghế, chu đáo đưa một tay ra trước mặt Mịch Chi. Cô ngẫn ngơ nhìn hắn, hắn lại chỉ cười với cô, ánh mắt sâu thăm thẳm lại có chút ôn nhu vô cùng khiến cô khó hiểu.

Vội vàng đặt bàn tay mảnh khảnh lên lòng bàn tay nam tính to lớn, Mịch Chi được Tử Lạc dìu bước rời khỏi hội trường. Xung quanh, quang cảnh trước mặt vẫn là một đám phóng viên cứ không ngừng gọi theo. Tuy câu trả lời của Tử Lạc ngày hôm nay rất trôi chảy, hắn lại lúc nào cũng tỏ ra một vẻ lạnh lùng bất trị. Tuy nhiên, sự tò mò của cánh nhà báo và nguòi hâm mộ là vô hạn. Những câu hỏi cùng câu trả lời của Tử Lạc không đủ để thoã mãn được sự hiếu kì từ thị chúng.

“Được rồi! Lui ra ngoài hết đi.” Tử Lạc trầm giọng lên tiếng. Sở Dương tỏ ý không chấp nhận, chỉ vừa bươc ra khỏi hội trường, Tử Lạc đã đưa Mịch Chi đến phòng phục trang. Bây giờ, còn muốn đuổi hết mọi người ra khỏi đây. Hắn lại có ý gì?

“Thiếu gia, buổi họp báo đã xong rồi. Có phải chúng ta nên trở về....”

“Tôi nói lui hết ra ngoài!” Tử Lạc lần nữa cắt ngang lời Sở Dương đang nói. Nghe giọng điệu lẫn nhìn nhãn khí sắc như đao như gươm của hắn khiến ai nấy cũng đều đồng loạt ớn lạnh.

Vội vàng cúi đầu, Sở Dương nhướng mắt, phẩy tay hiệu cho tất cả nhân viên cùng nhau nhanh chân rời khỏi.

Mịch Chi lúc này còn đang bên trong phòng thay đồ, cô luây huây mãi cũng không thể nào kéo đuoc đoạn dây kéo còn lại phía sau lưng. Cố sức đưa một tay ra sau, nơi bả vai cũng cảm thấy đau nhói, cô thầm chửi: “Chết tiệt!”

Cô nghe ngóng tình hình bên ngoài, mọi thứ đều rất yên ắng. Cô thực sự không thể cố sức thế này, đành lớn giọng kêu lên: “Ai đó! Phiền một chị vào giúp tôi một chút...”

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng giày từng nhịp gõ xuống sàn nhà, gần hơn rồi gần hơn nữa. Tiếng bước chân ngừng ngay trước phòng thay đồ, Mịch Chi đưa tay kéo nhẹ tấm rèm đỏ, cô lập tức hốt hoảng trợn mắt khi thấy Tử Lạc đang đứng ngay truoc phòng thay đồ.

“Đồ biến thái!” Mịch Chi giận dữ hét lên, liền tay vội vàng muốn kéo ngay bức rèm trở lại. Nhưng chợt bức rèm ấy bị giữ chặt, mà lực đạo thực sự rất lớn. Bức rèm dù được cô kéo mạnh sang một phía nhưng vẫn không hề xê dịch.

Mịch Chi nhắm tịt mắt, vẫn cố sức dùng toàn bộ sức mạnh của mình mà kéo lấy bức rèm. Vừa kéo, cô lại vừa chửi: “Cái tên ảnh đế hoạn dâm...Lại dám rình tôi thay đồ! Tôi sẽ lên họp báo vạch lấy bộ mặt thật của anh!”

“Tôi rình em thay đồ?” giọng nói trầm ổn cất lên, hết sức bình thản, Tử Lạc khẽ cười thành tiếng. Thanh âm nam tính càn rỡ vang lên rồi tắt dần, hắn nói: “Tại sao tôi phải rình rập em kia chứ...”

Mịch Chi nghe thấy giọng điệu đó của hắn, liền mường tượng ra biểu diện cợt nhã đáng ghét ngay trong đầu. Cô còn chưa kịp lên tiếng mắng mỏ thì đột nhiên bức rèm mà cô đang dùng sức kéo lấy đột ngột bị vén ra, lại giật mạnh văng khỏi tầm tay của cô, khiến toàn bộ trọng lực bị dồn về trước.

“...trong khi tôi vẫn thừa sức đường đường chính chính nhìn em, còn có thể ôm em như thế này!” Tử Lạc buông ra lời nói còn gián đoạn của mình. Đuôi lông mày thoáng hất nhẹ, rãnh môi lạnh kia còn nhếch cười đầy kiêu ngạo mà nhìn cô.

Mịch Chi như chết cứng khi bất chợt bị ngã nhào vào lòng hắn. Đôi vòng tay to lớn của hắn bao bọc toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của cô. Ngẩng khuôn mặt nhìn hắn, lập tức biểu diện của hắn không nằm ngoài tưởng tượng của cô.

Hậm hực đẩy mạnh vào lồng ngực hắn, cô cắn môi cáu giận: “Có tự trọng một chút đi cái tên chết tiệt này! Nếu không tôi sẽ...”

“Em sẽ thế nào?” Tử Lạc đột ngột thu hẹp vòng tay, khiến cơ thể của Mịch Chi một lúc càng thêm nép sát vào người hắn. Đến cả nhịp tim nơi lồng ngực kia của hắn, cô cũng dễ dàng cảm nhận được. Hơi thở ấm nóng lại nam tính mạnh mẽ đều đặn nhả ra, lại càn rỡ lướt nhẹ qua vành tai mẫn cảm của cô khiến chúng nhanh chóng đỏ gay đầy ngượng ngùng.

“Tôi sẽ...tôi..tôi sẽ...!” Mịch Chi lúng túng đến suýt quên cả bản thân đang muốn nói điều gì. Nơi lồng ngực của cô lên xuống phập phồng theo nhịp thở gấp gáp.

Ngay giây phút tâm trí Mịch Chi còn đang hỗn loạn thì bất chợt cô cảm nhận được sự ấm nóng, mềm mại khó hiểu chạm nhẹ lên một bên vành tai của cô, kèm theo đó là một lời nói với âm giọng thâm trầm, mị hoặc vô cùng.

“Thì em sẽ thế nào? Hửm!” Tử Lạc thích thú hỏi lại lần nữa, lại còn cố ý đặt cánh môi anh tuấn của hắn chạm lên vành tai mẫn cảm đang đỏ như trái cà chín của Mịch Chi.

Cô hoảng hốt, liền nhắm mắt hét lên: “Thì tôi sẽ đi nói với cánh phóng viên, rằng anh là một tên ảnh đế lưu manh phóng đãng, hiếp đáp con gái nhà lành!”

“Roẹt” một tiếng, Mịch Chi sững người khi nhận thấy đoạn dây kéo phía sau đã bị một tay Tử Lạc kéo xuống. Lo sợ chiếc váy cúp ngực bị rơi tuột, cô vội vã đưa hai tay chụp lấy và giữ chặt khoảng áo phía trước.

Thêm lần nữa, cô lại cao giọng lớn tiếng: “Anh...anh có thôi đi không hả!?”

“Được rồi! Em thay đồ xong đi, tôi sẽ giúp em gỡ hết mớ kẹp ghim đang đính trên tóc của em.” Tử Lạc chợt buông cô ra, lại giở ra dáng vẻ rất nghiêm túc khác hẳn điệu bộ đùa cợt vừa thấy.

Mịch Chi tuy tức giận nhưng tuyệt nhiên lại không thể không thấy kinh ngạc. Cô giữ chặt chiếc váy trên người, vội nhảy vọt trở lại vào trong phòng.

Trút bỏ bộ cánh sa hoa, lộng lẫy, Mịch Chi nhanh chóng mặc lên người bộ quần áo của mình. Cài lấy khuy áo, cô nhướng mắt lẩm bẩm: “Vẫn là mấy bộ đồ này thoải mái hơn hẳn!”

Bước ra khỏi bức rèm, cô thẳng tiến đi về phía cửa chính, chẳng thèm nhìn mặt nam nhân đang đứng tì người vào bàn trang điểm đang dõi theo từng nhất cử nhất động của cô, chỉ muốn nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt ai đó ngay bây giờ.

“Em dự định sẽ để nguyên bộ dạng đó để bước xuống đại sảnh của công ty?” thanh âm trầm mặc truyền đến tai, Mịch Chi chợt dừng bước, ngay trước mặt cô là cánh cửa phòng màu đỏ thẫm, chỉ cần đưa tay kéo nhẹ là sẽ mở ra ngay.

“Mặc kệ! Tôi không quan tâm! Rời khỏi đây như vậy còn hơn ở lại với tên thối tha như anh.” Mịch Chi cáu gắt đáp trả, bàn tay đưa ra cầm nhẹ nắm cửa. Chỉ vừa hé mở một chút, Tử Lạc hắn đã tự lúc nào tiến đến ngay phía sau lưng cô, nhanh như cắt, hắn đưa một chân đạp lên cánh cửa vừa được mở ra khiến nó lập tưc đóng sầm trở lại.

“Anh...” Mịch Chi nổi giận xoay người muốn chửi cho hả dạ, nhưng cửa họng lại đột nhiên cứng đơ không nói đuoc gì sau khi cảm nhận đuoc một lực ấn nhẹ lên nơi cổ,

“Bao nhiêu lâu rồi em vẫn như vậy! Cái miệng này vẫn rất là ồn ào.” Tử Lạc cười rất gian ý mà nói nhỏ với cô. Cô vừa hoang mang, vừa hiếu kì lại không tránh khỏi sợ hãi trước con người đáng sợ này.

“Cái...cái gì chứ? Sao mình không nói được gì thế này? Mình bị câm rồi sao? Anh ta làm mình câm luôn rồi sao chứ?” dòng suy nghĩ linh tinh xáo trộn đầu óc đơn giản của Mịch Chi. Nhìn sắc mặt vừa buồn cười lại vừa đáng thương đó của cô, Tử Lạc thừa biết cô lại nghĩ không đâu.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, ngang ngược kéo cô về phía bàn trang điểm mà ép cô ngồi xuống ghế.

Mịch Chi thực sự sợ đến sắp khóc, hai con ngươi đã long lánh ánh lên tia nước mỏng manh. Nhìn thấy cô như vậy, mới khiến Tử Lạc đột nhiên thấy có chút nhói lòng. Thê tử của hắn - hắn chưa bao giờ muốn nhìn nàng phải rơi lệ.

Nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Mịch Chi xoay cô đối diện với chiếc gương đèn trước mắt. Tử Lạc nhẹ giọng mà nói như trấn an: “Đừng lo lắng! Chỉ là một chút thủ thuật nhỏ. Nếu em ngoan ngoãn ngồi đây cho tôi chải lại mái tóc cho em, tôi sẽ để cho cái miệng đó của em có thể hoạt động trở lại.”

“Ưm...ưm...” Mịch Chi gật gật, chỉ nghĩ đến việc không thể nói thôi thì cô đã thấy kinh khiếp đến phát khóc. Một kẻ thích đi buôn dưa lê như cô đây thì việc bị “câm” thế này quả nhiên là một cực hình đáng sợ.

Dáng vẻ ngốc nghếch của cô khiến Tử Lạc không nhịn được phải bật cười một cái. Mịch Chi hơi tròn mắt khi cô không ngờ rãnh môi lạnh lùng kia của hắn lúc cười tuoi lại có sức hút mê hoặc đến như vậy. Cô ngớ ngẫn nghĩ trong bụng khi vô tình nhìn lên gương, bắt gặp đươc nụ cười đúng nghĩa của hắn. Rất ôn nhu, rất ấm áp nhưng vẫn có chút phách lối, kiêu ngạo vốn có.

Một chiếc kẹp, hai chiếc kẹp, rồi sau đó là cả chục chiếc kẹp ghim nữa được Tử Lạc khéo léo gỡ ra khỏi mái tóc được bới lên của Mịch Chi. Bàn tay của hắn tuy to lớn, nhưng lại rất khéo. Gỡ hết đống kẹp ghim thế kia nhưng từ đầu đến cuối, cô không hề thấy đau như khi tóc bị kẹt vào kẹp mà kéo ra.

Sau khi gỡ hết kẹp ghim trên đầu Mịch Chi, Tử Lạc mới lần lượt dùng ngón tay đan xen gỡ nhẹ những mối tóc rối nhỏ xíu, nhắm tránh làm cô đau khi dùng lược chải chúng.

Những lọn tóc có phần hơi khô cứng vì bị phủ một lớp keo xịt cố định, Tử Lạc nhẹ nhàng dùng lược chải suôn lại chúng. Rất ân cần, rất chậm rãi lại tỉ mỉ. Mà hành động này của hắn thực sự phải làm Mịch Chi hơi suy tâm một chút.

Cô như mất nhận thức khi cứ mãi ngắm nhìn một gương mặt anh tuấn, góc cạnh cương trực, mỗi góc nhìn đều hoàn hảo đến khó tin. Nhìn đôi bàn tay đang thao tác rất đều trên tóc mình, đột ngột nơi tâm thức của Mịch Chi vang lên một cụm từ rất kì lạ - đó là “Vương gia“.

Mười ngón tay thon thả, trắng ngần của Mịch Chi vô thức cấu chặt lên đùi mình sau lớp quần jean dày dặn. Nơi tim chợt như có ai đó dùng lực bóp chặt đến thắt lại. Hai hốc mắt tự nhiên đỏ hoe, nóng rát, thứ nước lắng đọng trên khoé mi cô mỗi lúc mỗi đầy. Nặng dần, trĩu xuống, hàng mi nhanh chóng bị ướt đẫm bởi lệ nóng hoen dài ra má phấn.

“Tại sao...Tại sao mình lại...cảm thấy đau lòng thế này?!” Mịch Chi thầm nghĩ, nước mắt lăn dài trên má, vương xuống nơi chiếc cằm tinh tế rơi tí tách xuống nơi bàn tay đang dùng sức siết chặt đến run rẫy.

Tử Lạc vô tình đưa mắt nhìn lên tấm gương, liền bàng hoàng khi thấy diện dung của Mịch Chi ướt đẫm nước mắt. Hắn tiến ra trước, đưa bàn tay áp lên đôi gò má hồng hào của cô mà lo lắng hỏi: “Tiểu Mịch! Em làm sao thế này? Có phải...em đang nghĩ về điều gì đó có đúng không?”

Mịch Chi trong nhất thời không trả lời, cô đưa đôi mắt còn ngấn lệ nhìn hắn. Nhìn vào gương mặt đẹp đẽ lạ lẫm kia, cô vẫn không tài nào lí giải được những xúc cảm mơ hồ mà hắn đem đến cho cô là gì.

Rõ ràng, cô không hề quen biết hắn. Hoặc giả trước lúc cô bị tai nạn, hắn vẫn còn chưa thực sự nổi danh trên màn ảnh.

“Vậy thì tại sao...mình vẫn thấy có chút gì đó rất..quen thuộc?!” dòng tâm tư đang bị xáo trộn cứ không ngừng vang lên trong đầu. Cô nhìn Tử Lạc chẳng rời mắt khiến hắn thấy nơi tim như sắp xé toạt lồng ngực vạm vỡ của hắn.

Giây phút hắn được chăm chút cho Mịch Chi, giây phút hắn nhẹ nhàng đan tay vào nước tóc đen ánh của cô, trong lòng hắn như được sống lại những ngày hạnh phúc của một kiếp phù sinh vọng đoạn.

Thê tử của hắn - nàng ngồi trước bàn phấn, hắn tay cầm lược gỗ nhẹ nhàng đan vào tóc nàng, vấn cho nàng một kiểu tóc vừa trang nhã lại vô cùng thanh tao. Nàng không ham trang sức khảm ngọc điểm vàng, chỉ cần một chiếc trâm cài như mọi nử tử trong nhân gian, ấy vậy mà nàng vẫn tuyệt diễm khuynh thành.

Nhưng đoạn kí ức ngắn ngủi ấy chỉ mới được phác hoạ lên trong tâm thức, hắn lại nhìn thấy dung mạo thấm đẫm u buồn đó của Mịch Chi. Bức hoạ trong lòng hắn, một lúc bị nước mắt của cô làm cho vỡ vụn.

“Tiểu Mịch!!” thanh âm mà Tử Lạc ôn nhu gọi lấy cô làm cô như bừng tỉnh. Cô hoang mang nhìn hắn, lại nhíu mày khó hiểu khi cảm thấy bản thân hệt như vừa bước vào một giấc mộng hão huyền.

Cô gạt lấy đôi bàn tay đang áp lên má mình, vội vã tự bản thân lau đi một chút nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt mà nhìn sang một phía. Thật nhanh, Tử Lạc đã dùng tay ấn lên nơi cổ của cô, lập tức cổ họng cảm nhận được một lực truyền đến rất nhẹ rồi được bài trừ dần cảm giác bí bách.

“Tôi...cảm thấy không khoẻ! Xin phép...” Mịch Chi đứng bật khỏi ghế, đôi chân vừa nhấc lên một bước, nơi cổ tay đã bị ai đó nắm lại.

Tử Lạc chua xót nhìn lấy bóng lưng mảnh mai của cô, hắn trầm giọng lên tiếng: “Để tôi đưa em về!”

“Không cần!” Mịch Chi lạnh lùng đáp lời, cô không biết cảm xúc của bản thân bây giờ ra sao. Cô chỉ biết, tâm trí cô đang hỗn độn vô cùng. Cô thậm chí còn không dám quay lại để đối mặt với nam nhân sau lưng mình. Cô không đủ can đảm để ép bản thân phải nhìn vào đôi mắt thâm sâu kia..ít nhất là ngay lúc này.

“Tôi tự chạy xe về được! Xin lỗi vì để Lôi thiếu anh phải bận tâm!” Mịch Chi nói ngắn gọn rồi dứt khoát giật tay khỏi sự níu kéo của Tử Lạc. Cánh cửa phòng đóng lại, hắn vẫn không thôi nhìn về hướng ấy. Hắn mệt mỏi, tựa lưng vào cạnh bàn, đưa bàn tay vuốt lấy gương mặt điểm buồn.

Bất chợt, hắn nhìn lấy đôi bàn tay của chính mình. Sự tiếp xúc trong giây lát tuy chẳng dài, nhưng dường như vẫn lưu lại mọi thứ từ xúc cảm cho đến mùi hương lẫn sự mỏng manh của nữ nhân mà hắn tâm niệm nhất trên cõi đời.

Rãnh môi hắn chợt cười đầy khổ sở mà tự hỏi: “Nàng rơi lệ là vì nàng đã nhớ ra điều gì đó liên quan đến ta? Hay là vì...nhớ đến ta lại chỉ mang cho nàng một sự thương tâm đến cùng cực?”

“Mình làm sao thế này? Mình bị trúng tà, có phải mình bị cái tên đó điểm yêu thuật gì rồi không? Tại sao khi nãy mình lại khóc....” Mịch Chi dừng xe ở ngay một tiệm tạp hoá nhỏ bên đường. Cô không ngừng lẩm bẩm như con ngốc, bàn tay đưa lên vỗ vào bên má “bộp bộp” từng tiếng một.

Quả thực, dẫu có nghĩ thế nào đi nữa cô vẫn không thể hiểu ra. Lí do vì sao trong đầu cô lại vang lên hai từ “Vương gia” kia. Nghĩ đến đây, Mịch Chi lại cắn môi mà tự nói: “Vương gia? Mình đang nghĩ đến...một vị vương gia nào sao chứ? Ôi trời ơi điên mất....”

Vừa nghĩ vừa gào lên, Mịch Chi sơ ý vung tay làm rơi chìa khoá xe văng ra lòng đường. Cô vội nhanh chân bước đến cúi người muốn nhặt lấy nó, nhưng lại quên không để ý phía cách cô không xa có một chiếc xe đang chạy tới.

“Kéttttt” tiếng phanh xe gấp gáp một lúc vang lên kéo dài.

Mịch Chi sợ hãi đến hồn vía suýt chút cũng lìa khỏi xác, cô ngồi bệt dưới đất mà thở hỗn hễn. Ánh đèn hắt ra chiếc xế hộp trước mặt làm cô loá mắt, liền đưa một tay lên để che bớt đi chúng.

Lúc này, một âm giọng nam trầm rất ấm vội cất lên một cách khẩn trương: “Cô à! Cô không sao chứ?”

Trước tầm mắt đang bị nhoà đi vì đèn của Mịch Chi, một thân ảnh nam nhân rất cao to đang nhanh chân tiến đến. Ngồi xuống trước mặt cô, người đàn ông ấy mới ngạc nhiên thốt lên: “Là cô!”

Mịch Chi ngẫn ngơ, cơn khiếp đảm vừa rồi đã phần nào lắng đi. Cô mới cố mở to mắt nhìn thẳng vào người đàn ông vừa suýt chút tông phải mình. Rồi như nhận ra là ai, đến cả cô cũng tròn mắt mà thốt lên kinh ngạc: “Đàm...Đàm tổng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.