“Vết sẹo này em có nhớ vì sao mà có hay không?”
Đứng dưới vòi sen, Mịch Chi nhìn vào cổ tay của mình, mơ hồ nhớ lại câu hỏi của Tử Lạc, vô thức nhíu mày.
“Vết sẹo này...”
Nhưng cô không nhớ được, cô thực sự không biết vết sẹo này làm sao mà có. Lúc đó Tử Lạc bị điên có đúng không? Thần trí không được tỉnh táo cho nên mới đột nhiên đi làm ra những hành động quái lạ như vậy.
Rõ ràng cô không hề quen biết hắn. Rốt cuộc là tại sao hắn lại để tâm đến cô?
Suy nghĩ ấy cứ kéo qua đầu Mịch Chi suốt một ngày trời, cô nghĩ đến mức cả não cũng muốn rối lại rồi. Không nghĩ nữa, Mịch Chi xả sạch bọt xà bông trên người. Khi đi ngang tấm gương treo trên tường, cô mới dừng lại, đi đến gần soi kỹ vết bớt trên ngực của mình.
Ngón tay vô thức lướt qua vết bớt đỏ hồng ấy, nhớ lại cử chỉ thô lỗ của Tử Lạc... cô quả thưc rùng mình.
Không ngờ nhìn vẻ ngoài của hắn cao quý bất phàm, vậy mà bên trong lại thối nát bệnh hoạn như thế. Dám tự tiện vạch áo ra nhìn ngực của cô, tên này đúng là đáng chết mà!
Dẹp chuyện đó sang một bên, Mịch Chi lau khô người rồi mặc quần áo vào. Rời khỏi phòng tắm thì gặp Hà Xuyến từ trong bếp đi ra.
Nhìn cô, bà nói: “Sấy khô tóc đi rồi đến ăn sáng!”
“Dạ!”
Mịch Chi gật đầu rồi đi vào phòng, cắm máy sấy lên ngồi xuống ghế. Lúc này, khi cô vô tình nhìn lên kệ tủ, thấy tấm ảnh mà cô chụp chung với Tố Ngôn lúc nhỏ, mí mắt liền hơi rủ xuống.
Nghĩ lại, hôm qua hình như cô có hơi nóng nảy quá rồi!
Đáng lẽ cô không nên nói mấy lời đó với Tố Ngôn, chỉ trách cái tên ảnh đế ôn thần kia trước đó là làm tâm trạng của cô phát điên, cho nên mới xảy ra tình trạng như vậy.
Sáng nay cô có hẹn với hai người bạn cũ, dự định sau khi xong hẹn sẽ đi tìm Tố Ngôn, dỗ cô ấy về nhà. Dù gì một thân con gái ở trên thành phố cũng không mấy an toàn, nhất là tính tình Tố Ngôn rất dễ bị cám dỗ, không cẩn thận sẽ sa ngã ngay.
Mất khoảng năm phút, Mịch Chi mới cất máy sấy đi rồi ra ngoài. Ngồi xuống ghế, Hà Xuyến lưỡng lự nhìn con gái một lúc rồi mới lên tiếng.
“Tiểu Mịch à, con có gọi được cho Tố Ngôn không? Cả đêm qua mẹ không liên lạc được với con bé. Không biết là có chuyện gì không nữa!”
Mịch Chi ngước mặt lên, trông thấy ánh mắt lo lắng của bà, trong lòng thực sự áy náy. Húp một thìa súp nóng, giọng cô đều đều: “Sau khi xong hẹn, con sẽ tìm cách!”
“Thật sao?”
Giọng Hà Xuyến cao lên.
Mịch Chi gật đầu, bà mới nhẹ lòng cười một tiếng: “Vậy thì được rồi! Con nhớ nói với Tố Ngôn, tối nay mẹ sẽ nấu món thịt xào măng mà nó thích. Đợi nó về ăn cơm!”
Nhìn sắc mặt Hà Xuyến tốt lên rõ rệt, Mịch Chi mới mỉm cười: “Con biết rồi!”
Đồng hồ chỉ đúng 8 giờ, Mịch Chi khoác áo ngoài, đeo túi xách lên vai, đi đến cửa ngồi xuống mang giày vào. Hà Xuyến ở trong bếp nhắc nhở.
“Chạy xe cẩn thận đấy!”
“Dạ!”
Mịch Chi cột xong dây giày, đứng dậy mở cửa, cô đi vào thang máy bấm xuống tầng hầm để lấy xe. Chiếc xe máy này của cô nếu tính đến nay thì tuổi đời chắc cũng ít nhất được hơn tám năm rồi. Nó là món quà mà bố mẹ đã tặng cho cô trong ngày cô thi đỗ vào trường đại học nghệ thuật.
Mới hôm trước, Mịch Chi đem nó ra ngoài cửa hàng để bảo trì lại, hôm nay mới lấy ra chạy được. Thời tiết ở Bắc Kinh vào tháng mười kỳ thực rất dễ chịu, thậm chí còn có thể xem mùa thu chính là chiếc áo đẹp nhất của nơi hoa lệ này.
Lái chiếc xe cũ trên cung đường quen thuộc mà bây giờ đã có chút đổi khác. Những bảng hiệu của các nhà hàng mọc lên nhiều hơn trước, có những chỗ trước đây chỉ là một cửa hàng nhỏ, vậy mà hôm nay đã xây lên thành một căn nhà bốn, năm tầng. Mọi thứ thay đổi cũng không ít, duy chỉ có hàng cây ngân hạnh ở hai bên đường là vẫn y như cũ.
Cứ vào thu, những tán lá mang theo sắc vang pha đỏ trải đầy xuống lòng đường, tạo nên một khung cảnh rực rỡ mà cực kỳ lãng mạn.
Đèn đỏ ở phía trước bật lên, Mịch Chi cho xe dừng lại. Tai nghe đang phát bài Si tâm tuyệt đối mà cô rất thích. Nhớ lại vào ngày xảy ra chuyện, hình như sáng hôm đó cô cũng đang nghe bài hát này. Bảy năm trước cũng vậy, bảy năm sau cũng vậy, bài hát này mãi mãi là giai điệu bất hủ trong lòng cô từ trước đến nay.
Sau bảy năm, cảm giác khi nghe lại nó cũng thật khác. Hiện giờ cô đã là một cô gái hai mươi sáu tuổi, vốn dĩ khoảng thời gian trưởng thành của một thiếu nữ ngày ấy đã bị giấc ngủ dài đăng đẵng đó của cô cướp mất rồi.
Đôi khi Mịch Chi nghĩ cũng thấy vừa tiếc vừa buồn cười. Một cô gái chỉ mời mười chín tuổi, đột nhiên ngủ một giấc, tỉnh dậy đã hai mươi sáu tuổi. Giống như một cuốn phim mà cô hay xem, chỉ cần một dòng chữ “Mười năm sau” chạy trên màn hình thôi, cuộc đời của tất cả các nhân vật đều đã bị thay đổi.
Nhưng dù sao đi nữa, Mịch Chi vẫn thầm cảm ơn ông trời đã cho cô trở lại với cuộc sống này. Cho nên, cô sẽ càng trân trọng mọi thứ ở xung quanh mình. Bởi vì sau một lần chết đi rồi, mọi thứ ở trong mắt cô đều trở nên vô giá.
Đèn xanh bật lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mịch Chi. Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, mất thêm năm phút nữa, rẽ trái thì mới đến điểm hẹn. Chỗ này là một quán cà phê nhỏ mà trước đây cô và hai người bạn của mình rất hay lui tới mỗi khi rảnh rỗi.
Mịch Chi đẩy cửa bước vào, ánh mắt nhìn quanh một vòng, khoé môi hơi cong lên, nụ cười mang theo chút hoài niệm.
Mọi ngóc ngách ở đây đều y hệt thời điểm của những năm về trước, không hề thay đổi!
Một cậu nhân viên đi đến cúi đầu, hỏi: “Chào quý khách, xin hỏi cô đi mấy người?”
“Ba người!” Mịch Chi đáp.
Cậu nhân viên kia mới đưa cô đến vị trí ngồi thích hợp. Không ngờ chỗ mà cậu ta chỉ, chính là vị trí mà lúc trước cô cùng Doãn Kỳ và Tống Diệp hay ngồi. Mịch Chi đặt túi xách lên bàn rồi nhìn ra ngoài, vách kính bên phải thực sự rất tiện.
Lúc này, Mịch Chi lấy di động ra, gọi vào số máy của ai đó. Mà khi người đó vừa nghe máy, cô đã khổ sở như muốn kêu lên.
“Doãn Kỳ, khi nào thì ông mới xác tới đây?”
Doãn Kỳ ở bên kia vừa mới trèo lên mô tô, vừa đội mũ bảo hiểm vừa trả lời: “Tới ngay! Bà đợi một chút đi, năm phút thôi!”
Nói xong thì ngắt máy, Tống Diệp ngồi ở phía sau đánh lên lưng cậu ta một cái: “Cũng tại ông đấy! Ngủ cái gì mà ngủ như chết, gọi cháy máy cũng không dậy, để muộn thế này!”
“Biết rồi, biết rồi! Lát nữa tới nơi, bà đừng có mách với Tiểu Mịch việc này đấy!”
Nhìn đồng hồ trên tay, đã qua hơn năm phút mà Mịch Chi vẫn chưa thấy hai người kia đâu. Trong lòng thừa biết cái người tên Doãn Kỳ lại ham ngủ mà trễ hẹn rồi. Cô và hai người này là bạn thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau suốt một quãng thời gian dài, cho nên tính cách của họ, cô đều hiểu rất rõ.
Đây vốn cũng không phải lần đầu tiên, Mịch Chi cũng không bận lòng lắm, tiếp tục uống trà rồi nhìn ra ngoài. Khi cô vừa tính uống thêm một ngụm nữa, ở bên ngoài đột nhiên xuất hiện một bé trai khoảng chừng năm hoặc sáu tuổi đang đi lững thững một mình, vẻ mặt có chút hoảng sợ. Cô còn chưa kịp nghĩ gì thì thằng bé đã vấp ngã một cái khá mạnh, nằm dài dưới đất.
Đặt tách trà xuống, Mịch Chi vội vàng chạy ra ngoài. Ngồi xuống đỡ thằng bé dậy, cô lo lắng hỏi: “Em bé à, có sao không vậy?”
Nhìn lên, Mịch Chi có hơi ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt thằng bé tỉnh bơ, một chút mếu méo cũng không có. Thằng bé nhìn cô một lúc rồi lắc đầu, gương mặt bụ bẫm cực kỳ đáng yêu.
Phủi sạch đất cát trên người thằng bé, Mịch Chi mới phát hiện một tay của nó đã bị xước đến chảy máu, có lẽ là do cú ngã vừa rồi gây ra.
Cười trấn an với thằng bé một cái, Mịch Chi hỏi: “Em bé, em tên gì? Bố mẹ của em đâu mà lại để em đi một mình ra đường thế này?”
Vừa nói đến đây, thằng bé ở trước mặt cô bỗng dưng bật khóc: “Mẹ... mẹ đi rồi! Mẹ không về nữa... mẹ không cần Tiểu Mao nữa!”
“Nè... đừng... đừng khóc mà!”
Mịch Chi lúng túng, nhất thời không biết phải làm gì đành ôm thằng bé lên: “Tiểu Mao ngoan! Đừng khóc nữa! Trước hết chúng ta phải rửa vết thương đã rồi chị sẽ đưa em tới sở cảnh sát.”
Mịch Chi không giỏi trong việc dỗ dành trẻ con, cô chỉ đại loại nói ra vài câu như vậy thôi, ai ngờ thằng bé tên Tiểu Mao kia lập tức ngừng khóc.
“Chị xinh đẹp... chị thật giống mẹ!”
“Mẹ... mẹ sao?” Mịch Chi ngẩn người.
Tiểu Mao lại nói: “Hay chị làm mẹ của em đi! Có được không?”
Câu nói vô tư này suýt làm mắt Mịch Chi lọt luôn ra ngoài. Nói ra thì hơi xấu hổ, bản thân cô bạn trai còn chưa có, nói gì đến việc làm vợ hay làm mẹ của một đứa trẻ.
Nhưng đối với trẻ con, Mịch Chi không thể giải thích nhiều lời được, cô có nói, thằng bé chưa chắc đã hiểu. Cho nên Mịch Chi không trả lời câu hỏi này của Tiểu Mao, ôm nó đi vào một hiệu thuốc bên cạnh, mua một miếng băng cá nhân cùng thuốc sát trùng rồi đưa thằng bé trở vào cửa tiệm.
Đặt thằng bé xuống ghế, Mịch Chi cẩn thận xử lý vết thương trên tay của nó. Sau khi dán miếng băng cá nhân lên, cô mới căn dặn: “Em nhớ là đừng để tay đụng nước, sẽ mau lành hơn!”
“Dạ!”
Tiểu Mao gật đầu, thái độ lễ phép khiến Mịch Chi rất thích, mỉm cười xoa đầu thằng bé một cái: “Dễ thương thật đó!”
Cũng không hiểu là vì sao, ngay từ giây phút cô nhìn thấy Tiểu Mao, trong lòng đã tràn ngập thiện cảm rồi. Giống như đã biết thằng bé từ rất lâu, đến hôm nay mới được gặp lại, cho nên cảm giác thực sự rất khó tả.
Lúc này, khi Mịch Chi tính dẫn Tiểu Mao đến đồn cảnh sát để trình báo thì thằng bé đột nhiên reo lên: “Papa!”
“Papa?”
Mịch Chi ngạc nhiên nhìn lên, phía trước đang có một người đàn ông đẩy cửa bước vào. Dáng vẻ cao ráo, âu phục thẳng tắp trên người lại càng tôn thêm sự đỉnh đạt. Nhìn vào gương mặt, Mịch Chi đoán người này cũng đã ngoài ba mươi. Nhưng đường nét không quá cứng nhắc, ngược lại còn hài hoà đến mức hoàn hảo. Đặc biệt chính là ánh mắt, cảm giác khiến người ta vừa nhìn vào đã thấy ấm áp kỳ lạ.
Trong lúc Mịch Chi còn đang ngẩn ra, Tiểu Mao đã nhanh chân chạy về phía người đàn ông ấy. Ôm lấy thằng bé lên, anh ta mới thở phào, ánh mắt vẫn còn lưu lại sự căng thẳng chưa kịp rút.
“Tiểu Mao, con một mình chạy ra ngoài như vậy, có biết là bố lo lắm không?”
“Con xin lỗi!”
Tiểu Mao chu môi, giơ bàn tay nhỏ xíu ra muốn sờ vào mặt người đàn ông. Nhưng anh nhìn thấy tay thằng bé có băng cá nhân, liền sửng sốt.
“Con bị thương sao?”
“Dạ...”
Tiểu Mao gật đầu, sau đó chỉ tay về phía Mịch Chi: “Là chị xinh đẹp đã giúp con băng lại!”
Phải đến lúc này, cả Mịch Chi và người đàn ông ấy mới vô thức nhìn vào nhau. Cô gật đầu, nhẹ nhàng thay cho một lời chào hỏi.
Còn người đàn ông ấy đã chủ động đi đến chỗ của cô, mỉm cười nói: “Chào cô! Cảm ơn cô đã giúp con trai tôi!”
Thái độ khách sáo quá mức khiến Mịch Chi có chút ngượng ngùng: “À, không có gì đâu! Vừa rồi tôi tính đưa thằng bé đến sở cảnh sát để trình báo. Cũng may là anh đã đến rồi!”
“Papa! Chị xinh đẹp rất tốt bụng, papa làm bạn với chị ấy đi!”
Tiểu Mao ở trên tay người đàn ông chợt lên tiếng, đôi mắt trẻ con thơ ngây nhìn Mịch Chi.
Nhận ra bản thân hình như có chút không phải phép, người đàn ông ấy mới đặt Tiểu Mao xuống, sau đó lịch sự nói: “Xin lỗi! Tôi vô ý quá! Tôi là Đàm Thiệu Thiên, rất vui được biết cô!”
Mịch Chi thấy vậy cũng lập tức gật đầu: “Chào anh! Tôi là Mịch Chi! Rất vui được biết anh!”
Giây phút nghe được danh tính của Mịch Chi, ánh mắt của Đàm Thiệu Thiên tựa hồ hơi căng ra. Nhưng rồi sự xuất hiện của Doãn Kỳ và Tống Diệp làm anh phải thu lại ánh mắt ấy, quay qua nhìn cô.
“Có vẻ cô Mịch còn có hẹn. Vậy tôi không quấy rầy nữa! Tôi xin phép!”
Đàm Thiệu Thiên nói xong thì quay qua nắm tay Tiểu Mao. Thằng bé trước khi đi vẫn vẫy tay cười với Mịch Chi: “Tạm biệt chị xinh đẹp!”
“Tạm biệt Tiểu Mao!”
Mịch Chi vẫy tay đáp lại thằng bé. Lúc này Doãn Kỳ vừa đi tới, lướt qua mới thấy người đàn ông sang trọng, lịch thiệp vừa rời khỏi chính là Đàm Thiệu Thiên, cậu liền chạy đến kéo vai Mịch Chi, tò mò hỏi.
“Này, bà quen anh ta sao?”
Mịch Chi lắc đầu. Doãn Kỳ lại tiếp: “Vậy bà biết anh ta là ai không?”
“Cậu ấy ngủ lâu như vậy, đương nhiên là không biết rồi! Tên ngốc này hỏi dư thừa!” Tống Diệp chen vào, ngồi xuống đối diện.
Nhìn thái độ của hai người này, Mịch Chi thực sự bị làm cho hiếu kỳ: “Hai người biết anh ta sao?”
Doãn Kỳ lúc này mới bắt đầu phô diễn trình độ hiểu biết của mình, hất cằm nói: “Anh ta mà bà nói, chính là Đàm Thiệu Thiên, tổng giám đốc của Đàm thị, tập đoàn thời trang lớn nhất hiện nay đấy!”