Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước

Chương 5: Chương 5: Chương 4




“Người kế tiếp!”

“Tiếp đi....”

“Xong rồi, lui đi lui đi, cho người tiếp theo...”

Tử Lạc ngồi nghiêng ngồi ngã mệt mỏi suốt hơn một tiếng đồng hồ, những cô gái đầu tiên lần lượt bước lên sân khấu hội trường để casting cho vai diễn nữ chính.

Hắn chán nản đôi lúc còn không thèm ngước mặt nhìn thí sinh diễn như thế nào, đến khi xong hắn một tay chống cằm, hay tì trán mà xua xua như đuổi đi cho lẹ.

Châu Sa ngồi cạnh liền không chịu nổi nữa, bèn đập bàn “ầm ầm” khi thí sính số 11 vừa mới thi xong: “Lôi thiếu, phiền ngài vui lòng nói cho tôi biết ngài có thật là muốn buổi casting này diễn ra hay không?”

Đáp lại câu nói có phần cao giọng, cáu gắt của Châu Sa, hắn thản nhiên thờ ơ chẳng nhìn vào mặt bà ấy mà nói: “Không muốn nó diễn ra mà tôi phải ngồi đây chịu trận à?”

“Chịu trận?” Châu Sa sững sốt.

Tử Lạc lúc này đưa cao khuôn cằm đẹp đẽ kia hướng về phía sân khấu, chăn chường nói: “Không phải sao? Châu tổng không thấy từ đầu đến giờ toàn là những người chẳng có chút triển vọng, đừng nói đến diễn xuất, nhìn mặt thôi tôi đã phát chán...”

“Lôi thiếu..ngài....” Châu Sa cứng họng, ngón tay trỏ của bà giận đến run run cả lên. Nhưng đành im lặng, nơi đây là hội trường có rất nhiều người, bà thật sự không muốn tranh cãi hơn thua với cái tên thiếu gia ngang ngược kia.

“Mời thí sinh tiếp theo, thí sinh mang số báo danh 12 - Mịch Chi”

Tiếng người điều hành chương trình cất lên, thông qua cái micro vang vọng cả không gian khán phòng.

Tử Lạc như hoàn hồn trở lại, hắn đột nhiên ngồi ngay ngắn cùng biểu diện nghiêm chỉnh vô cùng, khiến Châu Sa cũng ngạc nhiên khó hiểu.

“Cuối cùng cũng đến lượt nàng ấy....” Hắn thì thầm.

Mịch Chi chầm chậm bước ra từ phía cánh gà, vô số ánh mắt hiện diện trong lúc này thoáng căng tròn khi nhận ra cô gái đang đứng trên đó là ai.

“Là...là cô ta?!” Châu Sa há hốc miệng mà thốt lên, bà quay sang nhìn nam nhân ngồi cạnh bên với một nét mặt tức mà không làm được gì.

“Thảo nào ngài lại đột nhiên trở nên hứng thú như vậy.....” Bà nghiến răng nói.

Mịch Chi cúi người chào một cách đầy thành ý, nhưng thật sự mà nói mục đích của cô hôm nay ngoài casting vai diễn ra thì mục đích chính duy nhất là kiếm cơ hội tiếp cận nam nhân ngồi bên dưới hàng ghế giám khảo

“Lôi Tử Lạc, nhất định tôi phải làm rõ chuyện giữa tôi và anh.....” cô nghĩ bụng rồi bắt đầu phần thi của mình.

Khi nhận được số báo danh, mỗi thí sinh đều được phát cho một phân đoạn ngắn trích trong kịch bản của phim. Ở phân đoạn này, là vai nữ chính - Mộ Dung thiên kim vì mong ngóng ý trung nhân hẹn ngày quay về để cùng nàng nên duyên giai ngẫu. Nam chính là Triết Kiệt - thế tử trong dòng tộc hoàng triều nhưng Mộ Dung nàng lại không hề hay biết.

Ngày Triết Kiệt rời khỏi nàng sau hai tháng ngao du sơn thuỷ, được lên Tiên hoàng triệu kiến về để lên ngôi kế vị. Hắn rời đi, trao cho Mộ Dung một chiếc trâm cài đính hồng mao thạch làm vật định ước, hẹn ngày quay lại danh chính ngôn thuận cưới nàng làm thê tử.

“Vậy mà đã nửa năm trôi qua, chàng vẫn không có lấy một hồi âm nào cho ta?” Mịch Chi bắt đầu diễn câu thoại đầu tiên.

Lúc này, bối cảnh là nàng Mộ Dung ngồi ở một góc vườn lê - nơi nàng cùng Triết Kiệt đã từng cùng nhau lập thề hẹn ước. Nàng là thiên kim lá ngọc cành vàng, lại u uất vì tình mà bầu bạn với mỹ tửu rượu nồng.

Tử Lạc dán chặt đôi đồng tử của mình vào cô gái đang độc diễn phía trước mặt, hai bàn tay hắn vô thức co lại siết chặt. Hắn giờ phút này, chỉ muốn một lúc xông lên mà hỏi lấy cô gái kia, rằng: “Nàng không nhận ra ta?”

Bất chợt, khi Mịch Chi đang diễn đến phân đoạn chuẩn bị nâng chung rượu lên miệng thì bị Tử Lạc lên tiếng ngăn lại, hắn nói: “Đưa cho cô ấy một bộ cổ phục...”

“Lôi thiếu....” tiếng Sở Dương ngồi hàng ghế sau khẽ kêu lên. Lập tức, Tử Lạc chẳng thèm giải thích thêm, chỉ lạnh lùng kiên quyết nói tiếp: “Nhanh lên....”

“Vâng!” Sở Dương gật đầu, sau đó cậu ta đưa mắt về phía một nhân viện hậu cần sau cánh gà khẽ gật đầu.

Một bộ tố y đẹp thanh thoát vô cùng được đem ra, Mịch Chi lúng túng trơ mắt nhìn quanh, lúc này, cô quả thực rất hồi hộp khi bao nhiêu ánh mắt hiếu kì cứ dồn hết về phía mình.

“Anh ta...lại giở trò gì nữa?” Cô thầm trách. Sau đó cô cầm lấy tố y, chỉ khoác lấy ngoại y bên ngoài, cột lấy dây thắt lưng. Quả nhiên, dung mạo của Mịch Chi rất hợp với cổ phục, chỉ là một lớp ngoại bào đơn giản khoác lên, vậy mà vẫn dễ dàng tô nổi tất cả những gì thuần khiết nhất trên người cô.

“Tiếp tục đi.” Châu Sa lên tiếng.

Mịch Chi mỉm cười gật đầu, tay nầng chung rượu chỉ mới chạm môi một cái, lại bị Tử Lạc ngăn cản lần thứ hai. Hắn bất chợt kêu “Khoan đã!” làm ai nấy cũng phải ngạc nhiên.

Châu Sa mất hết kiên nhẫn, quay sang gằn giọng: “Lôi thiếu, sức chịu đựng của tôi có giới hạn.”

Hắn không đáp, như thể hắn xem tất cả những người xung quanh hắn hiện giờ chẳng khác gì người vô hình, trong đáy mắt thâm sâu của hắn bây giờ chỉ tồn tại duy nhất thân ảnh nữ nhân trông bộ tố y kia mà thôi.

Tử Lạc đột nhiên đứng khỏi ghế, bước ra khỏi vị trí giám khảo, tiến thẳng lên trên sân khấu làm tất cả moii người lại thêm một phen kinh ngạc.

Mịch Chi tự dưng bây giờ mới thấy hoảng loạn vô cùng, cô chớp chớp mắt mà cả khoé môi cũng giật giật: “Lôi...Lôi thiếu...tôi...có phải tôi có vấn đề gì không?”

Cô lấp bấp hỏi, Tử Lạc lúc này đã hoàn toàn đứng ngay trước mặt cô, khoảng cách chỉ có một cánh tay mà thôi, điều này phần nào làm tim gan cô muốn lộn ngược hết cả lên.

Ở cái cự li này, Mịch Chi cô dễ dàng quan sát rõ nét đẹp trí mạng khó đoán của vị ảnh đế đại nhân. Mái tóc đen mướt được chải gọn ra sau, rơi ra một hai sợi ở phía trước trán trông vừa nam tính, lại có chút gì đó hư hỏng. Đôi mắt hắn rất sắc, thậm chí cô còn nghĩ nó toát ra một lãnh khí tựa như những bậc quân vương chức cao vọng trọng của thời cổ.

“Quả nhiên...đẹp thật!” Mịch Chi thầm khen tấm tắc trong lòng.

Trái ngược với Mịch Chi, trong lòng Tử Lạc chẳng khác gì bị hàng trăm hàng vạn vết dao cứa sâu vào tâm can hắn, tâm trạng dày xéo, mâu thuẫn nhau đến cùng cực.

“Nàng thực sự không nhớ ta?” Hắn thầm nghĩ mà lòng dạ như muốn vụn vỡ. Nét mặt ngây ngô, ngờ nghệch chẳng tồn đọng một vẻ tư mộ, đau thương của Mịch Chi như một nhát chém chí mạng ngay vào tim hắn.

Nhưng rồi cô hoảng hốt phản xạ giật lùi về sau, khi nam nhân đối diện chợt đưa tay ra về phía cô.

“Lôi thiếu....” Mịch Chi bối rối muốn né tránh bàn tay đang mỗi lúc mỗi gần hơn. Thì Tử Lạc hắn đã không nói không rằng một phát kéo bỏ sợi chun buộc tóc của cô, mái tóc đen ánh suông mượt của cô một lúc bị bung xoã, rơi phủ tự do lên bờ vai thon gọn, lại nổi bật trên nền tố y trắng toát.

Tử Lạc thâm tình ngắm nhìn Mịch Chi, đầu lông mày hắn thoáng nhíu nhẹ, hắn khẽ nói: “Như thế này mới là bàn bàn nhập hoạ....” (*)

[Bàn bàn nhập hoạ: đẹp như tranh vẽ]

“Lôi thiếu...anh...?” Mịch Chi cứng họng nhìn hắn, hắn không nói thêm liền quay lưng trở về ghế giám khảo, ngồi đó cằm tì lên tay mà chăm chú nhìn cô.

“Ok! Tiếp tục....” giọng người quản chương trình nói to.

Mịch Chi lấy lại bình tĩnh, trấn an tinh thần mà hoàn thành vai diễn của mình. Đối với cô, dẫu là thế nào thì cái cảm giác được đứng đây hoá thân vào một nhân vật cũng là điều cô yêu thích. Nghiệp diễn cũng là đam mê từ nhỏ của cô, lớn lên một lòng theo học trường nghệ thuật để mong một ngày có thể viêt lên ước mơ của bản thân.

Sự yêu nghề bỗng chốc như ăn vào từng dây thần kinh Mịch Chi, cô thấy một luồng khí tự tin chạy dài khắp thân thể. Ngẩng cao đầu, nhìn bao quát quanh cảnh trước mặt, bỏ qua sự đối đãi kì lạ của nam nhân kia, cô hoàn toàn chú tâm vào vai diễn đang dang dở của mình.

Nâng chung rượu trên tay, đưa lên miệng nhấp nhẹ một ngụm. Mộ Dung kia tâm can đau thấu rã rời, trông cảnh nhớ người lại càng thêm đau thương tột độ.

Lúc này, Mịch Chi đột nhiên khóc một cách tự nhiên nhất, nước mắt tự nhiên tìm đến rồi lần lượt tràn khỏi khoé mi cô không ngừng, ngay cả cô cũng không nghĩ mình lại nhập tâm nhanh đến vậy.

Cô như bị cuốn sâu vào vai diễn của nàng thiên kim Mộ Dung, lòng ngực đau thắt đến sắp không thở được, tâm của cô, tim của cô thực sự là rất đau. Mà cái nỗi đau này dường như xuất phát từ chính con người cô chứ không phải là của Mộ Dung.

Mịch Chi chẳng còn để tâm đến xung quanh, cô vẫn diễn, vẫn khóc đến bi thương nghẹn lòng. Diễn xuất của cô nhập tâm đến nổi khiến không ít người ngồi nơi khán phòng phải sụt sùi khóc theo.

“Rất đạt...quả thực diễn rất đạt!” Mạch Phàn - đạo diễn bộ phim lần này ngồi cạnh vô thức thốt lên. Ông không ngờ, buổi casting bất đắc dĩ ngày hôm nay lại vô tình mang đến cho ông một người có thể lột tả hoàn hảo được nhân vật ông đã dựng nên.

“Không sai, thật sự rất đạt..” Châu Sa cũng khen ngợi, khoé mắt của bà cũng bị Mịch Chi làm cho ươn ướt, bà liền vội đưa khăn giấy lau đi chúng.

Tử Lạc hắn ngồi im bất động, hắn nhìn Mịch Chi diễn mà đến cả tâm mi cũng không dao động dù chỉ một chút. Lòng hắn cũng quặn đau theo diễn xuất của cô, tê buốt theo từng hàng lệ tuôn ra từ khoé mắt của cô.

Hắn tự hỏi: “Là nàng đang khóc cho một kiếp phù sinh hảo huyền...hay nàng đơn thuần...chỉ là khóc vì vai diễn?”

“Được rồi, tốt...tốt lắm!” Tiếng đạo diễn Mạch Phàn chợt kêu to, còn kèm theo là một tràng vỗ tay tán dương không ngừng.

Mịch Chi đang ngồi bệt dưới sàn sân khấu, cô nhập tâm đến nổi khi mà tiếng vỗ tay đồng loạt của tất cả mọi người có mặt vang lên náo nhiệt cả khán phòng...cô mới sựt tỉnh.

Vội đứng lên, lau khô gương mặt bị hoen ướt vì nước mắt. Cô cúi gập người chín mươi độ thành kính cảm ơn.

Khi Mịch Chi còn chưa kịp suy nghĩ về sự việc kì lạ vừa rồi, thì Mạch Phàn đã bước hẳn lên sân khấu, bắt tay cười với cô hào khí vô cùng: “Cô Mịch, diễn tốt lắm, rất xuất thần...”

“Cảm ơn đạo diễn....” cô gật đầu đáp. Trong lòng không giấu được hoan hỉ khi được chính đạo diễn bộ phim tận miệng khen ngợi.

“Được rồi, tạm thời cô vào sau hậu trường ngồi nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ nói chuyện với cô sau.” Mạch Phàn khẽ nói nhỏ.

Mịch Chi không phải con ngốc, cô nhìn thái độ cùng câu nói đó của ông cũng đủ biết: “Mình đã được chọn?”

Ngay sau đó, Mịch Chi cúi chào lần nữa rồi từ từ rời sân khấu, Tử Lạc nhướng mắt dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn khuất sau rèm đỏ nơi cánh gà. Hắn đanh mặt, khí sắc tối sầm như kéo giông kéo bão.

“Ta không tin không phải là nàng!” Hắn thầm nghĩ, rồi không báo ai một tiếng, hắn đã bật dậy khỏi ghế làm ai nấy cũng giật mình.

Châu Sa níu ống tay áo vest của hắn, khẽ gằn tiếng: “Lôi thiếu, buổi casting còn chưa kết thúc, ngài muốn đi đâu?”

Tử Lạc hất nhẹ cánh tay, rời khỏi cái níu kéo đáng trách kia mà lãnh đạm nói: “Tôi đi vệ sinh một chút, tạm thời nghỉ giải lao đi!”

Nói rồi hắn thẳng bước rời khỏi vị trí, tiến về phía cửa phụ bên vách hội trường mà đi mất, mặc cho Sở Dương gọi theo hắn muốn khàn cả cổ.

Mịch Chi không ngồi ở phía sau hậu trường, cô ra phía sân thượng bên ngoài đứng đó hít thở khí trời một chút, nơi này hiện tại rất vắng vẻ, không có ai lui tới, cô không sợ bị người khác dòm ngó đến mất cả tự nhiên. Đến tận bây giờ, khi đã chấm dứt vai diễn Mộ Dung kia vậy mà lồng ngực của cô vẫn thấy nghẹn tức khó chịu vô cùng.

“Mình rốt cuộc lại làm sao thế này? Tại sao lại có cảm giác bi thương đau lòng đến vậy?” Vừa nói cô vừa ấn bàn tay lên giữa ngực, thở đều đặn.

Rồi lại ngớ ngẫn nghĩ: “Chẳng lẽ mình đã bị bệnh gì sao? Bệnh tim mạch chắc? Không được không được, phen này về phải vào bệnh viện kiếm tra lần nữa....”

Mịch Chi đứng tì người vào lan can, hướng gương mặt mình ra đón những đợt gió chiều đang dần lướt qua từng đường kẻ tóc mượt mà. Cô vô thức đưa tay luồn vào nước tóc đen mướt, rồi nhớ lại hành động kì lạ của Tử Lạc, cô lại tự hỏi: “Lôi thiếu đó...cuối cùng là mình có thực sự quen biết anh ta? Tại sao lại làm mấy hành động quá mức như thế kia...”

Nói đến đây, Mịch Chi lại thở dài một cái, cơ hội nói chuyện riêng rõ ràng với vị ảnh đế đại nhân kia xem ra không mấy suông sẻ khi bây giờ buổi casting vẫn còn kéo dài thêm khoảng ít nhất ba bốn tiếng nữa mới kết thúc.

Lúc này nơi cái bụng đáng thương của Mịch Chi chợt kêu lên vài cái, bàn tay xoa xoa nó, cô lẩm bẩm: “Ok ok! Tao biết mày đói...thôi thì về nhà ăn cái đã rồi tính.”

Mịch Chi xoay người muốn đi khỏi, đột nhiên phải khựng người căng mắt khi thấy ai đang đứng trước mặt, cách xa cô chưa đến năm bước chân.

“Lôi thiếu...” cô thốt lên, giọng nhỏ xíu.

Trong lòng dâng lên một nổi hoang mang khó tả, là vị ảnh đế đại nhân kia trùng hợp cũng muốn lên đây giải toả tâm trạng căng thẳng sau mấy tiếng ngồi ròng nơi hội trường...hay là hắn ta thật sự tìm đến cô?

“Mặc kệ là gì, nếu đã đối mặt thì phải hỏi cho rõ!” Mịch Chi tự nhủ. Sau đó cô liền chủ động di chuyển, bước chân càng lúc càng tiến gần hơn về phía nam nhân kia.

Tử Lạc ngây người nhìn cô, “Có phải lúc nãy quá nhiều người nên nàng ấy không dám bày tỏ sự vui mừng khi tái hợp với ta? Nên bây giờ nhân lúc vắng người nàng mới đủ dũng khí mà nhận lại cố nhân?” hắn thầm nghĩ mà lồng ngực khua trống liên hồi.

Hắn đứng yên, không phản ứng nhằm xem cô gái kia sẽ làm gì. Nhưng trái ngược với những gì hắn nghĩ, Mịch Chi dừng lại trước mặt hắn giữ một khoảng cách nhất định, ánh mắt của cô xa lạ vô cùng.

Cô nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Lôi thiếu, tôi nghĩ có vài việc tôi cần làm rõ với anh...”

“Lôi thiếu...?” Tử Lạc vô thức nói, cách xưng hô này chẳng khác gì với toàn bộ những người mà hắn đã và đang gặp gỡ. Họ xưng hô với hắn một cách như vậy là thể hiện sự kính nể to lớn đối với kẻ có địa vị như hắn.

Nhưng với cô gái này, nó lại thành một thứ xa cách vô hình đến đau lòng.

Tử Lạc cố gắng giữ đầu óc mình bình tĩnh nhất có thể, yết hầu hắn mặc nhiên trượt dài, bàn tay giấu sau túi quần cũng siết đến run lên. Hắn nhìn Mịch Chi, điềm tĩnh hỏi: “Là chuyện gì?”

Cảm thấy không có gì phải vòng vo, Mịch Chi vào thẳng vấn đề: “Tôi không rõ Lôi thiếu đây đối với tôi là như thế nào, nhưng tôi thật sự mong anh nên chú trọng hành động của mình một chút. Tôi và anh dù gì chẳng quen chẳng biết, à không...phải nói là có thể Lôi thiếu biết tôi nhưng tôi thì hoàn toàn không biết anh. Bởi thế, anh đừng làm mấy việc như thế kia nữa, tôi không muốn bản thân bị kéo vào những scandal hư không trên mặt báo.....”

Mịch Chi dừng lại, cô nheo mắt khó hiểu khi thấy biểu diện của Tử Lạc hiện giờ, khí sắc hắn mịt mù một màu ảm đạm, cả đôi mắt thâm sâu như cùng cốc của hắn cũng nhìn cô đăm đăm như thể muốn cuốn trôi cô vào bên trong.

Mịch Chi cảm thấy ớn lạnh, rùng mình với lãnh khí của con người này, liền ho lên vài cái, né tránh ánh mắt kinh khủng kia mà vội nói: “Chuyện cần nói tôi nói xong rồi, không phiền Lôi thiếu nghỉ ngơi, tôi xin phép!”

Nhưng điều kinh hoàng thật sự bây giờ mới diễn ra với Mịch Chi, cô vừa mới lướt nhẹ qua người Tử Lạc thì đã bị hắn giữ chặt một tay. Lực đạo của hắn rất mạnh, không như sức lực cô cảm nhận được ở những người đàn ông bình thường.

“Lôi thiếu...anh làm gì?” Cô khẽ nói, giọng điệu lúng túng khó xử.

Tử Lạc chậm rãi xoay nửa mặt nhìn cô, cái nhìn này của hắn thoáng làm Mịch Chi sững sờ. Tại sao lại có một nam nhân mang ánh mắt đau thương thế này?

“Nàng không nhớ ta?” Hắn gằn giọng.

Mịch Chi nghiêng đầu, mặt ngờ nghệch hỏi ngược lại hắn: “Nhớ...nhớ ai cơ?”

Tử Lạc lại tiếp, sắc mặt tồi tệ cực độ: “Nàng rốt cuộc là ai?”

Câu hỏi đó của nam nhân kia làm Mịch Chi buồn cười, không nhịn được, cô bèn cười tủm tỉm: “Tôi đâu có mất trí mà không biết mình là ai...Tôi là Mịch Chi, một sinh viên trường nghệ thuật còn chưa kịp tốt nghiệp.”

Nhìn thái độ vô tư đó của cô, phút chốc khiến Tử Lạc hắn nổi điên. Hắn ra sức siết chặt cổ tay của Mịch Chi đến đỏ ửng, làm cô phải nhăn mặt mà kêu lên: “Lôi thiếu, bỏ tay ra. Xin anh tự trọng một chút! Anh đang làm tôi đau đấy....”

“Nàng đau ư?” Giọng Tử Lạc khàn đặc trầm thấp vô cùng. Hắn xoay người đối diện với Mịch Chi, cả khoé môi nơi hắn cũng mấp mấy chẳng thành lời. Đáy mắt nhuốm đầy một mảng đau thương tăm tối, nhìn cô, hắn lại nói: “Nàng vứt bỏ thâm tình đó, nàng nghĩ tân cam này của ta có đau hay không?”

Càng nghe Mịch Chi càng không hiểu, cổ tay nhỏ bị siết đến đau nhức, cô bắt đầu kháng cự mạnh hơn, không ngừng mắng: “Chết tiệt! Anh đừng nghĩ bản thân là ngôi sao thì muốn làm gì thì làm, bỏ ra ngay....tôi không đủ kiên nhẫn để đùa với anh.”

Lúc này, khi Mịch Chi đưa tay trái lên cố gắng gỡ lấy cổ tay phải đang bị giữ chặt, vết sẹo nơi cổ tay trái của cô bị Tử Lạc nhìn thấy, hắn căng mắt chộp nốt bên tay đó của cô mà dồn dập hỏi: “Vết sẹo này...vì sao mà có, nàng có nhớ hay không?”

“Chắc là do vụ tai nạn xe bảy năm trước để lại...việc gì anh phải quan tâm chứ. Bỏ ra nghe không cái tên ảnh đế thần kinh này....” Mịch Chi vùng vẫy, câu trả lời cùng thái độ không giống như nói dối của cô lại lần nữa ghim một nhát dao vào sâu trong tim Tử Lạc.

Hắn chết trân buông lỏng cô ra, ngay lập tức Mịch Chi không nói lời từ biệt mà co chân muốn chạy đi.

Trong đại não của Tử Lạc chỉ ong ong những thanh âm khó chịu, cô gái kia thật sự không phải là thê tử của hắn. Cô ấy không biết hắn, không nhớ hắn. Năm năm qua, điều hắn ngày đêm trông đợi là một sự thật đau đớn, nghiệt ngã thế này hay sao?

Vết sẹo nơi cổ tay đó, nếu hắn nhớ không lầm chính là do lần thê tử hắn say rượu, giữa hắn và nàng xảy ra một trận cãi vã, nàng trốn tránh hắn lỡ tay làm rơi vỡ bộ trà bằng sành trên bàn rơi xuống, mảnh vỡ sắc bén ghim vào da thịt nàng, lưu lại nơi đó một vết sẹo không bao giờ bôi xoá được.

“Vết sẹo có thể trùng hợp, nhưng có một thứ ta không tin cũng có thể trùng hợp....” Tử Lạc thì thầm, rồi nhanh như cắt, dùng thân thủ võ nghệ phi phàm của mình, nhanh chóng bắt lấy cô gái nhỏ đang đưa bóng lưng về phía hắn.

Mịch Chi chỉ vừa đi đuoc vài bước, đã bị nam nhân thô lỗ kia níu lại. Lần này còn quá đáng hơn khi hắn dùng hai tay ôm trọn thân người cô, ra sức bài xích mọi hoạt động trên thân thể cô, không tài nào cử động được.

“Anh làm gì....buông ra...buông ra mau...đồ lưu manh!” Cô gằn giọng, đến khi nam nhân kia đưa tay giật mạnh phần cổ áo của cô, làm hai cái cúc áo bị bung ra hoàn toàn, cô mới rống họng mà gào to: “Đồ hạ tiện....anh....ưm.....”

Tiếng gào thét của cô còn chưa trọn vẹn, chỉ thấy một lực nghẹn chặn ngang cổ họng, làm cô dù có cố gắng cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

“Con mẹ gì thế này? Điểm á huyệt....là cái chiêu điểm á huyệt trong truyền thuyết kiếm hiệp đây sao? Cái tên Lôi thiếu chết tiệt này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì....” Mịch Chi nghĩ trong đầu mà khóc không được la cũng không xong.

Cô bị Tử Lạc ôm vào một góc khuất sau bức tường, mặc cho cô kháng cự trong vô vọng hắn vẫn ôm cứng cả thân người cô. Hắn chợt đưa mắt nhìn Mịch Chi, ánh mắt quyết đoán, kiên định sắc như dao làm cô ớn lạnh mà đứng yên một lúc.

“Ta không tin trên đời có người giống người mà đến cả thứ này cũng giống.....” đoạn nói xong, Tử Lạc hắn đã mạnh bạo kéo trệch phần áo sơmi của Mịch Chi sang một bên, phần ngực đầy đặn căng tròn bị gò bó sau chiếc áo bra màu trắng sữa nhanh chóng bị lộ ra.

Nhưng thứ đập ngay vào đôi nhãn khí lạnh tanh của Tử Lạc không phải là cái thứ gợi dục kia, mà chính là một vết bớt rất nhỏ, chỉ bằng một hạt đậu, màu hồng nhạt nằm ngay bên gò ngực bên phải.

Hai mắt hắn căng ra không chớp, rãnh môi nơi hắn cười nhẹ, như mãn nguyện, như hài lòng lại như chua xót.

“Quả nhiên là nàng!” Hắn run run cất giọng.

Còn Mịch Chi, lúc này cô chỉ muốn khóc thét. Cô giẫy giụa một cách điên loạn trong vòng tay nam nhân lực lưỡng, hai hốc mắt đỏ hoe lộ rõ sự kinh sợ.

Trong ký ức của cô, cô vẫn chỉ là một cô sinh viên mười chín, bạn trai cô còn chưa có mà thân thể lại bị một tên nam nhân lạ lẫm sờ lấy còn nhìn thấy một cách trực diện thế này.

Khi niềm hoan hỉ trong lòng Tử Lạc dâng cao, cũng là lúc hắn mới nhận ra, cô gái hắn đang giữ trong tay đang thật sự hoảng loạn. Hắn ấn giải á huyệt cho Mịch Chi, cùng lúc buông cô ra.

Một tiếng “Chát” giòn tan vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng lúc chiều tà. Bàn tay nhỏ của Mịch Chi run rẫy khi vừa trực tiếp cho vị ảnh đế kia một cái tát trời giáng.

“Hạ tiện....” cô cố gắng kiềm giọng, ngăn mình không khóc vì hoảng sợ.

Tử Lạc bị cô tát đến cả mặt cũng hướng về một phía, hắn hoàn toàn có thể né tránh cái tát đó của cô, nhưng hắn lại không muốn, bởi vì: “Ít nhất, như vậy nàng cũng đã chủ động chạm vào ta.”

Hắn xoay mặt nhìn Mịch Chi, nhận ra trong đáy mắt cô là một sự kinh khiếp đang cuộn lên như một cơn sóng dữ. Mà ánh mắt này, vào cái đêm thê tử hắn bị chính hắn ép uống xuân dược, bị hắn hành hạ đến thân ngọc rã rời....nàng của ngày hôm sau đã nhìn hắn như vậy, luân hồi ngàn kiếp hắn cũng không thể nào quên được ánh mắt kinh hoàng lẫn căm phẫn đó của nàng.

Mịch Chi cô đây hiện giờ, đem lại cho Tử Lạc hắn một loại cảm giác, đó chính là sự xa cách vô tình đến lạnh lùng.

Cô chỉnh trang quần áo ngay ngắn, nuốt nước mắt và cơn giận xuống bụng nhanh chân rời khỏi tầm mắt nam nhân vừa mới xúc phạm mình. Cô căn bản biết mình dù có muốn kiện hắn ta tội xâm phạm cũng là không thể, khi thế lực địa vị của Lôi gia ra sao có lẽ cô cũng đã biết. Lấy trứng chọi đá chỉ tổ chuốc hoạ vào thân.

“Một điều nhịn, chín điều lành...Lôi Tử Lạc...ảnh đế đại nhân...lưu manh đê tiện nhất thiên hạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.