Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước

Chương 6: Chương 6: Chương 5




Mịch Chi bị nam nhân kia làm cho tức đến muốn hộc máu, giận dỗi quên luôn việc đạo diễn Mạch Phàn mời cô ở lại nói chuyện riêng. Về đến nhà, đứng trong phòng tắm, cô điên cuồng hứng nước tạt vào trong mặt mình cho đầu óc bình tĩnh lại đôi chút.

“Cái tên ảnh đế lưu manh chết tiệt, dám tự tiện vạch áo của bà, bộ tính ăn đậu hủ của bà hay gì chứ?” Cô lẩm bẩm. Bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía ngoài phòng ngủ làm cô giật mình.

“Hôm nay chị đã đi đâu?” Tố Ngôn đứng ngay gần cửa phòng tắm, nhìn Mịch Chi bằng ánh mắt chất đầy nghi vấn. Cô vốn dĩ không muốn cho người nhà biết, nhất là cô em họ này về chuyện mình đi casting. Nhưng có lẽ, cũng sẽ chẳng giấu được, nên cô nói luôn oạch tẹt.

“Chị đi tham gia casting!”

“Chị ngủ một giấc dài thức dậy liền đã muốn dấn thân làm ngôi sao rồi hả Tiểu Mịch?” Tố Ngôn nói bằng giọng điệu có chút châm biếm. Mịch Chi nheo mắt, cô bước ra khỏi phòng tắm mà đáp: “Mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ, chị đi casting mục đích chính đó là...”

“Đó là chị thực sự muốn bám vào Lôi thiếu, đúng không?” Tố Ngôn chen ngang vào.

Mịch Chi liền thấy chói tai vô cùng, cô vốn cũng chẳng phải hạng con gái thục nữ, bánh bèo, hiền như nai bị người khác nói nặng nói nhẹ mà chỉ biết im lặng cam chịu, cô không ngần ngại ném cho cô em họ xấc xược kia một cái nhìn sắc lẹm, cô nói: “Tố Ngôn, hình như chị thấy em đang ganh tị với chị thì phải?”

“Em...ganh tị với chị? Nực cười, em việc gì phải đi ganh với chị trong khi em đã là một diễn viên rồi kia chứ!” Tố Ngôn nhìn sang nơi khác mà cười tự mãn.

Mịch Chi đứng ngay bàn học, tay cầm quyển tạp chí mà lật lật, lại thong thả nói: “Có lẽ hôm nay em casting chưa tới lượt mình có đúng không? Hay là đã bị loại ngay vòng gửi xe?”

Tố Ngôn nghe đến đây liền nhảy dựng lên, cô nàng la oai oái: “Chị nói bừa bãi gì thế Tiểu Mịch, em đi casting hồi nào?”

“Thế...là ai đã cắt đi phần thông báo casting trong quyển tạp chí này ra?” Mịch Chi giương cao quyển tạp chí ra trước mặt, mở lấy phần bị thiếu mất một khoảng của nó hướng thẳng về phía người đối diện.

Tố Ngôn nhất thời muốn lộn tiết, hệt như bị ai dẫm phải đuôi, bèn giật mạnh quyển tạp chí trên tay Mịch Chi.

“Việc này không liên quan đến chị, chị không cần quan tâm.”

“Vậy việc chị có đi casting hay không cũng không liên quan đến em, em cũng không cần quan tâm làm gì!” Mịch Chị gắt gao đáp trả, ngữ khí không chút khoang nhượng. Đối với cô em đang dần bị biến chất bởi phù phiếm vật chất này, thì tuyệt đối không thể càng dung túng cho nó muốn nói gì thì nói, muốn làm gì làm.

“Dù gì, đây cũng là nhà của mình kia mà.” Mịch Chi nghĩ bụng. Bỏ mặc Tố Ngôn đứng đó nói không nên lời, cô đi ra khỏi phòng để xuống bếp lục lọi cơm chiều.

Khi bóng dáng Mịch Chi vừa khuất sau cánh cửa phòng được khép lại, bàn tay Tố Ngôn đang cầm quyển tạp chí thoáng run lên bần bật, quyển tạp chí suýt chút cũng bị cô nàng làm cho nhàu nát.

“Mịch Chi, tôi chưa từng nghĩ chị lại khá đến vậy...”

Bước xuống bếp, thấy bà Xuyến đang luây huây nấu gì đó, Mịch Chi đi đến đứng cạnh mà vui vẻ hỏi: “Hôm nay mẹ Xuyến cho Tiểu Mịch ăn món gì đây?”

Quay sang nhìn con gái, bà ân cần mỉm cười: “Mì vịt tiềm, bồi bổ một chút sẽ tốt hơn.”

“Mẹ là nhất!” Mịch Chi ôm ôm bà Xuyến, làm bà bật cười mà trách nhẹ: “Đừng nhõng nhẽo làm vướng tay vướng chân, mau, phụ mẹ dọn tô ra đây. Ba con chuẩn bị về tới rồi.”

“Dạ, thưa mẹ!” Mịch Chi trêu đùa, đi đến phía kệ chén, vừa lấy tô vừa hỏi: “Mà ba đi đâu vậy mẹ?”

Không nhìn con gái, bà Xuyến đáp: “Ông ấy đi gặp mấy người bạn đồng nghiệp xưa để bàn chuyện chút thôi, sẵn muốn nhờ họ tìm xem có công việc nào thích hợp cho con không ấy mà!”

“Kìa mẹ....” Mịch Chi nhíu mày, cong môi khẽ kêu lên, cô đem mớ tô để lên mặt bếp, rồi nói: “Chẳng phải con đã bảo không cần mà....”

“Thế con đã tìm được việc gì chưa?” Bà Xuyến cắt cớ hỏi, làm Mịch Chi hơi khựng lại. Quay sang cầm chiếc khăn trắng mà lau lau từng cái tô, cô đáp: “À thì...trước mắt vẫn chưa. Nhưng...con nhất định tự lo được. Mẹ với ba đừng có bận lòng làm chi.”

“Tôi về rồi...” Tiếng của ông Tẫn cất lên từ ngoài phòng khách. Mịch Chi liền lon ton chạy ra, miệng cười tươi niềm nở: “Ba về...”

“Con gái...!” Ôm cô con gái nhỏ, ông vui vẻ nói. Bà Xuyến từ trong bếp đi ra, trên tay bê một mâm inox, trên đó là bốn tô mì vịt tiềm ngon lành, thơm lừng nóng hổi vừa mới được múc ra.

“Mẹ, để con.” Mịch Chi vội chạy đến đỡ lấy mâm trên tay bà. Đặt lên bàn ăn, cô cẩn thận đem từng tô mì nóng để ra bàn. Bà Xuyến lúc này mới gọi to: “Tố Ngôn, ra ăn mì nè con.”

Không đáp lại, Tố Ngôn mở cửa phòng bước ra, tiến thẳng đến ngồi xuống bàn. Mịch Chi thì ôm tô mì của mình húp xì sụp một cách ngon lành, trong khi cô em của mình thì lại nuốt không trôi.

Càng nhìn Mịch Chi, trong lòng Tố Ngôn càng thêm tức tối. Việc những scandal về cô với vị thiếu gia của Lôi gia đã phần nào từ lâu làm cô nàng này mang một sự ganh tị không hề nhỏ. Bây giờ, Mịch Chị lại còn đi casting vai nữ chính trong bộ phim của Lôi thiếu, bảo sao Tốn Ngôn cô đây không ăn nguyên một cục tức đến tràn họng.

Khi mọi thứ còn đang rất ổn, thì lúc này ông Tẫn mới lên tiếng hỏi: “Tố Ngôn, hôm nay con đi casting thế nào rồi?”

Tố Ngôn thình lình bị hỏi như vậy, liền có chút khó chịu. Cô cáu gắt: “Bác hai đừng nhắc chuyện đó lúc này được không?”

Thái độ vô lễ của Tố Ngôn thoáng làm Mịch Chi bực bội, buông chiếc thìa trong tay mình xuống, cô nghiêm giọng nói: “Tố Ngôn, em đừng có thái độ như thế, đây là ba của chị, là bác của em, em tôn trọng một chút được không?”

Tố Ngôn phát tiết, giằng chiếc đũa trong tay mình lên mặt bàn một cái thật mạnh mà to tiếng: “Chị đừng có ở đó mà lên giọng với tôi, chẳng phải chị cũng mơ mộng đến Lôi thiếu hay sao? Chị cũng vác mặt đi casting còn gì?”

“Sao chứ? Tiểu Mịch...con đã đi casting? Sao con không nói cho mẹ biết?” Bà Xuyến ngạc nhiên hỏi. Mịch Chi chỉ lặng buông một tiếng thở dài, cô đáp: “Casting là phụ, chủ yếu con chỉ muốn gặp vị Lôi thiếu kia làm rõ một số việc không đâu.”

“Rõ ràng chị muốn tiến triển nên bám vào Lôi thiếu, sao hả? Bây giờ thi hay rồi, chị đã tỉnh lại nên cũng đến lúc đường đường chính chính công khai rồi hả? Tham vọng của chị cũng không nhỏ nha!” Tố Ngôn cay nghiệt nói vào.

Mịch Chi bắt đầu thấy đầu mình nóng dần lên, nhưng vẫn là một thái độ điềm tĩnh, cô dứt khoát cầm ly nước trên bàn mà tạt thẳng vào mặt Tố Ngôn, làm ai nấy cũng đều sững sốt.

“Chị...chị làm cái quái gì vậy hả!?” Tố Ngôn đứng bật khỏi ghế mà gào lên.

Mịch Chi vẫn ngồi đó, tay cầm đũa gắp lấy vài sợi mì cho vào miệng, vừa nhai lại vừa nói: “Em đang sống trong nhà của chị, ăn cơm uống nước của ba mẹ chị. Ngủ trên giường của chị, đắp chăn bông của chị. Thậm chí em cũng mặc đồ của chị, vậy mà em không hề biết điều. Có phải cái mộng làm minh tinh nó làm cái não của em có vấn đề rồi đúng không? Chị chỉ giúp em tỉnh táo lại một chút trước khi quá muộn.”

“Chị....” Tố Ngôn bị mắng đến cứng họng, tuy âm giọng của Mịch Chi rất nhẹ nhàng nhưng từng lời từng chữ lại thâm sâu vô cùng.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, bà Xuyến liền xen vào: “Thôi thôi bỏ đi, chị em với nhau hai đứa tự dưng lại cãi cọ thế này, hàng xóm nhìn vào sẽ cười cho đấy! Được rồi, Tố Ngôn, con đi thay quần áo đi, trời đang chuyển lạnh đừng để bị cảm!”

“Được! Con sẽ đi, nhưng không phải đi thay đồ, mà là đi khỏi đây!” Tố Ngôn hét lên rồi giận dỗi đi về phòng mặc cho ông Tẫn gọi lấy không ngớt.

Lúc này, bà Xuyến mới ngồi xuống vỗ vai Mịch Chi mà nói: “Con sao thế này? Tính tình con bé nó căn bản đã như vậy rồi, còn con chấp nhất với nó làm chi.”

Mịch Chi không ngẩng mặt, lạnh nhạt đáp: “Tính tình căn bản đã vậy, nếu còn dung túng thì sẽ càng lúc càng không kiểm soát được nó. Con nghĩ mẹ nên gọi điện thoại cho chú đi thì hơn.”

Lúc này, Tố Ngôn trong phòng đi ra, trên tay kéo một chiếc vali to đùng đi thẳng về phía cửa. Ông Tẫn vội chạy tới cản lại: “Tố Ngôn, nghe bác hai nói, Tiểu Mịch chỉ là nhất thời thôi con đừng để bụng.”

“Bác hai tránh ra đi, và cũng đừng nói gì nữa.” Tố Ngôn gằn giọng. Bà Xuyến mới khuyên: “Tố Ngôn, con đừng làm vậy, con đi rồi bác biết ăn nói sao với cha của con?”

Tố Ngôn xoay qua, cười nhạt mà nói: “Thì bác cứ bảo là do con gái ngoan của bác muốn con đi.”

Mịch Chi ngồi đó, nét mặt lãnh đạm thờ ơ mà ăn mì ngon lành. Mặc cho cô em hỗn xược kia có nói khó nghe thế nào, cô cũng xem như gió thoảng qua tay mà mặc kệ. Vì với cô, nói chuyện với những hạng người này chỉ tổ hao nước bọt.

“Tiểu Mịch, con nói gì để ngăn con bé lại đi chứ.” Ông Tẫn khẽ lên tiếng. Tố Ngôn lập tức mở cửa, kéo lấy vali ra khỏi nhà mà còn không chào lấy hai người bác của mình một câu.

“Trời ơi, tự dưng khi không lại xảy ra chuyện gì thế này?” Bà Xuyến ôm đầu gào lên. Mịch Chi nhìn bà, bình ổn cất giọng: “Mẹ, Tố Ngôn nó đã lớn rồi. Mẹ có muốn quản nó cũng không đuọc nữa đâu. Trước đây cả chú thím còn không quản được thì bây giờ đến chúng ta.”

“Tiểu Mịch...đành rằng là vậy, nhưng chúng ta đã hứa sẽ chăm sóc cho con bé kia mà, giờ lại xảy ra cớ sự này con bảo ba mẹ ăn nói sao với chú thím của con đây?” Ông Tẫn khổ sở nhăn mặt.

Mịch Chi đứng dậy, chậm rãi dọn lấy tô của mình và Tố Ngôn để lên mâm, mỉm cười nói: “Được rồi, để ngày mai nó nguôi giận con sẽ nói chuyện với nó.”

Nhìn cô con gái đi vào bếp, bà Xuyến chỉ còn biết lắc đầu thở dài: “Ông tự xem đi, cái bản tính cứng đầu của nó thừa hưởng từ ông cả đấy.”

Ông Tẫn đực mặt, khi không đến cả mình cũng bị vợ bắt bẻ. Ông ngồi xuống bàn, ăn cho hết tô mì đang dang dở.

Lúc này, tại tập đoàn Thiên Tư, 8h tối.

“Rốt cuộc cái quái gì diễn ra vậy hả? Có người nói thấy ngài đi ra cùng một chỗ với cô gái họ Mịch đó, rồi cô ấy lại bỏ đi không nói một lời. Tôi còn đang tính nói chuyện riêng với cô ấy về việc hợp tác cho bộ phim kia mà!” Mạch Phàn - đạo diễn bộ phim lần này đang bực dọc mà gào lên ồn cả phòng hợp.

Tử Lạc ngồi gác chân lên bàn kính, một tay tì trán suy tư như chẳng để ý đến việc xung quanh. Trong đầu hắn từ lúc xảy ra chuyện đau lòng lúc chiều trên sân thượng, hoàn toàn không thể nghĩ được điều gì khác. Việc casting vai diễn sau đó bị hắn bỏ sang một bên.

“Nàng ấy thực sự không nhớ ta? Rốt cuộc là vì sao?” Tử Lạc lẩm bẩm như kẻ mất trí.

“Tôi đang nói chuyện với ngài đấy Lôi thiếu” Mạch Phàn đập bàn < Rầm rầm >

Bất thình lình Tử Lạc đứng phăng khỏi ghế khiến ông giật mình, hắn nói một cách khẩn trương: “Tôi sẽ đích thân đến mời cô ấy...”

“Lôi thiếu....ngài...ngài vừa nói gì?” Mạch Phàn lấp bấp. Hắn lặp lại lần nữa: “Đạo diễn, lần này tôi sẽ không để ông phải tức giận vô ích. Ngày mai tôi sẽ đến tận nhà để gặp mặt cô ấy. Lôi Tử Lạc tôi sẽ mang nữ chính về cho ông...”

Nói rồi hắn nhanh chân bước ra khỏi phòng, Châu Sa vừa hay lại đi tới, vừa thấy Tử Lạc lướt ngang mình, bà liền gọi: “Lôi thiếu, ngài đi đâu...”

“Về nhà vạch sẵn kế sách!” Tử Lạc vừa đi vừa vẫy tay.

“Kế sách!?” Châu Sa nhíu mày khó hiểu, lúc này khi nhìn vào trong chỉ thấy Mạch Phàn ngồi ôm đầu mà muốn run rẩy. Bà đi đến khều lấy ông, hỏi: “Đạo diễn, ông sao thế?”

Bất chợt nắm chặt cánh tay Châu Sa làm bà hốt hoảng, Mạch Phàn căng mắt lấp bấp: “Châu tổng...hình như thế giới sắp đảo lộn rồi. Lôi thiếu ngài ấy vừa mới nói sẽ không để tôi tức giận vô ích. Bà nghĩ tôi có nên tin không?”

Châu Sa ngây người nhìn ông, đến cả bà cũng thấy khó tin vô cùng. Vị Lôi thiếu kia bấy lâu nay nào có để tâm đến suy nghĩ, cảm nhận của người khác bao giờ. Vậy mà hôm nay lại mạnh miệng tuyên bố cái điều không tưởng.

“Đúng là khó tin thật!”

***

Hôm nay là một ngày thứ hai đẹp trời, Mịch Chi có hẹn với lũ bạn học cũ ra một quán cafe gần nhà để họp mặt nói chuyện một chút.

Đêm hôm qua, sau khi Tố Ngôn bỏ đi, cô thức trắng không thể chợp mắt. Nằm trên giường một mình phần nào cũng thấy không quen khi suốt một thời gian dài bên cạnh cô đều có cô em họ nằm cùng.

Vắt tay lên trán suy nghĩ, Mịch Chi đứng trước bàn học mà tự trách: “Hôm qua mình cũng quá đáng thật, khi không nổi nóng với nó làm gì...Để chiều nay gọi cho nó xem sao!”

Đoạn nói xong, cô cầm lấy nón lưỡi trai màu đen đội lên, khoác chiếc áo da cùng màu, diện áo thun xám nhạt bên trong cùng quần jean bó sát, nhìn cô bây giờ quả thật vừa trẻ trung vừa năng động lại vừa xinh đẹp, thu hút vô cùng.

Mịch Chi ra khỏi nhà khoá cửa, sáng ngày hôm nay cả ba mẹ đều đã đi công việc. Cô cũng không hỏi họ đi đâu, bây giờ việc cô muốn chỉ là giải khuây cùng đám bạn sau một ngày gặp đủ thứ chuyện trên đời dưới đất.

Mịch Chi có một chiếc xe máy riêng, tuy chỉ là một chiếc ZR800 bình thường và khá thông dụng ở đất nước này. Nhưng nó là món quà mà ba mẹ đã tặng cho cô lúc cô vừa đậu đại học.

“Xa mày lâu rồi, hôm nay mới được gặp lại.” Mịch Chi vuốt ve con xe yêu dấu của mình, khi tối qua cô mới lấy nó về từ tiệm sửa xe. Để nó nằm một góc quá lâu, phần nào khiến động cơ máy móc cũng bị ảnh hưởng. Phải tu bổ lại đôi chút mới ổn mà yên tâm ngồi lên được.

Chạy xe khỏi tầng hầm, Mịch Chi cho xe rẽ trái để đến điểm hẹn. Vừa chạy cô thỉnh thoảng lại vừa nhìn ngó đường xá hai bên. Hôm nay khí tiết rất đẹp, cái nắng dìu dịu vẫn chưa xua được cái rét của những ngày lập đông.

Mịch Chi suýt xoa, miệng khẽ nói: “Cảm giác bình yên này, đúng là thích thật!”

Chạy xe khoảng gần mười phút, cô cho xe đỗ ở bãi xe của một tiệm cafe có tên Vintage. Và đúng với cái tên của nó mang lại, là một không gian tương đối nhỏ, từ phong cách đến bày trí bên trong quân rất đậm chất “xưa cũ“.

Điều này với Mịch Chi mà nói cô rất thích, cô vốn dĩ là một người thích hoài niệm những khoảnh khắc đẹp đẽ đã qua. Mà chuyện cô đã bỏ dở hoang phí tận bảy năm trời - đó là thanh xuân.

Đẩy cánh cửa bằng gỗ nâu, Mịch Chi bước vào nhìn quanh. Vẫn không thấy bạn mình đâu, cô lại tặc lưỡi lắc đầu: “Lại chơi giờ dây thun rồi mấy đứa này.....”

“Quý khách, xin hỏi đi mấy người?” Một nam nhân viên lên tiếng.

Mịch Chi tươi cười đáp: “Chúng tôi đi ba người, nhưng bạn tôi chưa tới.”

Nam nhân viên hướng tay về phía vị trí ngay bên ô cửa sổ rồi nói: “Mời quý khách, bên đó!”

“Cảm ơn!” Mịch Chi gật đầu rồi đi đến chỗ ngồi. “Nơi này đúng là vị trí đắc địa nhỉ?” Cô thầm khen, khi mà chỗ cô đang ngồi có thể dễ dàng nhìn ngắm dòng người, dòng xe tấp nập. Lại còn được tận hưởng những làn gió tươi mát hơi se lạnh của khí tiết ngày đầu đông, cảm giác này còn gì bằng đâu chứ.

Mịch Chi cầm điện thoại, gọi vào số máy của một người bạn đã hẹn trước mà trách móc: “Doãn Kỳ, khi nào thì ông mới vác cái mặt ông tới đây. Tôi đã uống hết vài ly nước rồi đây này.....”

Phía bên kia đầu dây, là một giọng nam ấm áp cất lên: “Được rồi được rồi, đang trên đường tới, bà chịu khó uống thêm vài ly đi.”

Cúp máy, Mịch Chi ngồi chống cằm tiếp tục nhìn ra ngoài đường lộ. Bất giác lại nhớ đến chuyện liên quan đến Tử Lạc. Cô thở dài tự nói: “Khi không lại vướng vào cái tên ôn thần đó, đúng là phiền chết đi được..”

Mịch Chi quả thực không được thoải mái, khi mà ngay từ khi bước vào tiệm đã có vài ánh mắt nhìn cô với vẻ tò mò lại to nhỏ nói với nhau những điều gì đó. Mà có lẽ cô cũng thừa biết, sẽ chẳng là điều gì tốt lành cả.

“Bỏ đi, bỏ đi. Xem như xui xẻo vậy, nhất định phải đi lễ chùa một chuyến để giải hạn.” Xua xua tay trước mặt Mịch Chi lẩm bẩm.

Lúc này, khi cô đang tính nâng tách cafe lên nhấp một ngụm, thì bên ngoài vỉa hè ngay trước mặt cô, một bé trai độ chừng năm, sáu tuổi đang đi lững thững, vẻ mặt có phần hoảng sợ.

“Con ai thế kia? Lại để nó đi một mình ra đường...thật hết nói nổi những bậc phụ huynh vô trách nhiệm.” Cô khẽ trách, rồi chợt giật mình khi thằng bé kia vấp té sấp mặt.

“Ôi trời ơi!” Mịch Chi thảng thốt, cô vội chạy khỏi tiệm mà lao đến đỡ lấy thằng bé. Phủi phủi đất cát dính trên người nó, cô sốt sắng hỏi: “Nhóc con, có sao không hả?”

Thằng bé không đáp, chỉ lắc lắc đầu. Mịch Chi thoáng thấy ngay khuỷu tay nó đã bị trầy xước chảy máu, nhìn lên nét mặt của nó lại hoàn toàn không có chut gì gọi là đau đớn, làm cô khá ngạc nhiên.

Nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên, cô lại hỏi: “Cha mẹ em đâu?”

“Em bị lạc!” Thằng bé đáp, giọng nhỏ xíu.

Mịch Chi căng mắt, rồi cô xoa xoa hai bên cánh tay của nó mà trấn an: “Không sao. Chị sẽ dẫn em đến đồn cảnh sát, họ sẽ tìm lại cha mẹ cho em, đừng sợ!”

Nhìn thằng bé trước mặt mình một lần nữa, thấy đầu gối cũng có một vết trầy, cô nhíu mày mím môi nói: “Nhưng trước hết để chị rửa vết thương cho em đã, nào, theo chị vào đây....”

Mịch Chi nắm bàn tay nhỏ nhắn của thằng bé dẫn vào trong tiệm cafe, để nó ngồi lên ghế, cô đi đến nói nhỏ với một nam nhân viên: “Thật ngại quá, tôi có thể nhờ anh trông chừng thằng bé đằng kia một lát được không? Nó bị thương nên tôi phải đi mua băng gạc, sẽ quay lại ngay.”

Nam nhân viên vui vẻ gật đầu: “Được ạ, quý khách cứ yên tâm.”

“Cảm ơn anh!” Mịch Chi cười tươi, trước khi rời khỏi cô vẫn cố trở lại nói với thằng bé lần nữa: “Ngoan ngoãn ngồi đây đợi chị một lát, chị sẽ quay về ngay.”

Thấy thằng bé lễ phép gật đầu, cô cũng yên lòng mà rời khỏi. Băng qua hiệu thuốc đối diện, cô nhanh chóng mua một bịch bông gòn, một chai dung dịch sát trùng cùng vài mảnh băng keo cá nhân.

Đến khi quay về tiệm cafe, Mịch Chi ngạc nhiên khi thấy một nam nhân đang ngồi trước mặt thằng nhóc khi nãy. Nhanh chân chạy vào, cô liền hỏi: “Xin hỏi, anh là gì của đứa bé này?”

Lúc bây giờ, thằng bé mới reo lên: “Baba, chị gái xinh đẹp này đã giúp Tiểu Mao!”

“Baba!” Mịch Chi khá kinh ngạc, cô lấp bấp: “Vậy ra anh đây là ba của thằng bé!”

“Chào cô, tôi là Đàm Thiệu Thiên, rất cảm ơn cô đã giúp con trai tôi!” Nam nhân đang ngồi trước mặt Mịch Chi đứng lên, thành kính cúi đầu mà dịu dàng nói.

Thanh âm rất trầm ấm, lại êm tai vô cùng, và hơn hết điều khiến Mịch Chi khá tròn mắt đó chính là tướng mạo hơn người. Nam nhân này rất cao, Mịch Chi cô đây chiều cao cũng không hẳn là tệ khi bảy năm trước cô vẫn nhớ rõ số đo của mình là 1m67, vậy mà khi đứng ngang hàng với nam nhân này cô cũng đứng tới vai của anh ta.

Dung mạo cũng khá là bắt mắt, mắt không quá sắc, mũi lại rất cao và gọn. Cánh môi với độ dày vừa phải rất chuẩn tỉ lệ vàng. Mái tóc màu nâu nhạt được chải gọn gàng vào nếp, khoác trên người một bộ âu phục màu xám tro ôm vừa vặn cơ thể. Khí chất không quá lạnh lùng, đây đúng là mẫu đàn ông ấm áp trong huyền thoại.

“Mình ngủ bảy năm chẳng lẽ bị rút ngắn lại hay sao thế này?” Mịch Chi thầm nghĩ mà muốn khóc. “Nhưng mà cái người này nếu so với cái tên ảnh đế lưu manh kia có vẻ vẫn còn hơi kém cạnh một chút....về mọi mặt!”

Dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu làm Mịch Chi hoảng hốt vội đưa tay lên đập đập vào trán vài ba cái: “Mẹ bà...tự nhiên lại đem cái tên lưu manh đó ra mà so sánh làm gì? Mình điên rồi, bị hắn làm cho điên thật rồi!”

Cái máu sắc nữ đúng là có rửa thế nào cũng không hết, tuy vậy ngắm chỉ là ngắm, khen cũng chỉ là khen. Mịch Chi cô đây chưa từng một lần mang những suy nghĩ thấp hèn hay thèm thuồng gì ở những cánh mày râu cả.

Thấy cô gái trước mặt biểu hiện kì lạ, Đàm Thiệu Thiên bèn lên tiếng: “Cô à! Cô không sao chứ?”

“À...tôi không sao, tôi không sao cả!” Mịch Chi hoàn hồn vội đáp. Sau đó nam nhân kia lại cười rất ôn nhu mà hỏi: “Tôi vẫn chưa biết cao danh của cô!”

Nghe người ta nói về mình có phần hơi quá, Mịch Chi liền cười trừ: “Cao danh gì chứ, anh đừng nói thế. Tôi họ Mịch, tên Chi....”

“Ra là cô Mịch...thảo nào tôi thấy cô khá quen!” Đàm Thiệu Thiên cười nói. Nụ cười trên môi Mịch Chi liền tắt lịm, cuối cùng hầu như không ai là không biết đến cô qua cái scandal chết tiệt.

“Đúng là cái scandal nhảm nhí...” cô mắng thầm trong bụng. Sau đó, cô liền đánh trống lãng bằng cách trở lại vấn đề chính, cô nói: “Mà sao anh lại để con trai mình đi lung tung một mình ngoài đường thế kia, ngộ nhỡ gặp kẻ xấu thì làm thê nào?”

Đàm Thiệu Thiên còn chưa kịp mở miệng, thằng bé tự xưng Tiểu Mao đã kéo kéo gấu áo của Mịch Chi mà nói: “Chị xinh đẹp đừng trách baba, là Tiểu Mao tự ý chạy ra đường.”

Mịch Chi cười với thằng bé, nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Tiểu Mao đúng không? Sau này đừng như vậy nữa biêt chưa, nguy hiểm lắm! Còn bây giờ để chị rửa vết thương cho em.”

“Không cần phiền cô đâu cô Mịch....” Đàm Thiệu Thiên lên tiếng, nhưng Mịch Chi kiên quyết: “Không sao, dù gì cũng đã mua rồi, cứ để tôi băng vết thương cho thằng bé rồi anh dẫn nó đi cũng không muộn!”

Thấy cô gái kia kiên quyết như vậy, Đàm Thiệu Thiên cũng chỉ biết cười rồi vui vẻ nói: “Vậy thì...phiền cô Mịch thêm một chút!”

“Phiền gì chứ, gặp được nhau trên xã hội bao nhiêu người thế kia, dù có ngắn ngủi hay chớp nhoáng cũng là có duyên rồi. Nếu đã có duyên thì việc gì bỏ lỡ, anh thấy đúng không? Tiểu Mao, em thấy chị nói chí lí không?” Mịch Chi cười tươi, Tiểu Mao lại đáp, vẻ mặt hưởng ứng vô cùng: “Chí lí, chí lí. Chị xinh đẹp nói gì cũng chí lí!”

“Thằng nhóc này, từ lúc nào lại thích nịnh bợ thế kia?” Đàm Thiệu Thiên ngồi xuống ghế mà véo má Tiểu Mao.

Anh lặng lẽ quan sát Mịch Chi, khi cô đang cắm cúi chăm sóc vết thương của con trai mình một cách rất tận tình. Nếu người ngoài không biết nhìn vào, không khéo họ còn lầm tưởng cô là mẹ của thằng bé.

Lúc này, điện thoai trong túi xách Mịch Chi reo lên, cô mở máy kẹp vào bên cổ, vừa rửa vết thương cho Tiểu Mao cô vừa nói: “Alo, đến chưa? Tôi đang ngồi bàn số 2 trong quán đây này!”

Phía bên ngoài cửa sổ, Doãn Kỳ cùng cô bạn cùng khoá là Tống Diệp đưa tay vẫy vẫy. Mịch Chi bật cười kêu lên: “Cái đồ đầu đá nhà ông nhé Doãn Kỳ, có nhanh lên không thì bảo!”

Bước vào trong, khi vừa đi đến vị trí Mịch Chi đang ngồi, Tống Diệp thoáng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cận mặt ai đang ngồi đối diện. Cô ấy khẽ thốt lên: “Đàm tổng....”

“Cậu biết anh ta sao?” Mịch Chi ngờ nghệch hỏi. Doãn Kỳ nép sát vào thì thầm: “Anh ta mà bà nói là tổng tài của Đàm thị - tập đoàn chuyên về thời trang lớn nhất Bắc Kinh hiện giờ đó bà chị!”

Mịch Chi khá bất ngờ, không nghĩ người mình mới quen biết câch đây vài phút lại là một người có địa vị như vậy. Đúng là sinh ra trong môt gia đình tốt, nên khí chất rất khác.

Bấy giờ, cô đã rửa xong vết thương cho Tiểu Mao, cũng đã băng lại bằng băng keo cá nhân. Mịch Chi nhìn thằng bé cười nói: “Xong rồi!”

“Cảm ơn chị xinh đẹp!” Tiểu Mao cười đáp lại.

Đàm Thiệu Thiên lúc này mới đứng dậy, nghiêng đầu nói với Mịch Chi: “Có lẽ cô Mịch còn có hẹn, vậy tôi xin phép, không phiền cô. Có dịp tôi nhất định sẽ báo đáp!”

“Không cần không cần! Báo đáp gì chứ!” Mịch Chi xua tay cười giòn hào sảng. Đàm Thiệu Thiên chỉ cười mỉm, rồi anh nắm tay Tiểu Mao, nhỏ giọng nói với thằng bé: “Tiểu Mao, chào tạm biệt mọi người đi con.”

Tiểu Mao lễ phép, khoanh hai tay mà cúi đầu: “Chào tạm biệt chị xinh đẹp, tạm biệt hai anh chị.”

“Tạm biệt, Tiểu Mao!” Cả ba người đồng thanh vẫy tay với thằng nhóc con đáng yêu. Đến khi bóng dáng hai cha con kia khuất hẳn, Tống Diệp mới liền bay nép vào người Mịch Chi mà thì thầm: “Nè, khai mau...Cậu quen biết với Đàm tổng khi nào?”

“Đúng đúng, thật không ngờ Tiểu Mịch của chúng ta ngoài quen biết với Lôi thiếu, còn quen luôn cả vị Đàm tổng cao cao tại thượng kia nữa...quả nhiên lợi hại! Hảo sắc nữ!” Doãn Kỳ bè thêm vào.

Lập tức Mịch Chi gỡ bỏ chiếc nón lưỡi trai trên đầu, cô thở dài chán chường nhìn hai người bạn thân mà trách: “Hảo sắc nữ cái đầu ông đấy Doãn Kỳ, tôi còn không biết anh ta là ai kia kìa....chỉ là vô tình giúp con trai của anh ta nên mới nói chuyện một tí thôi.”

“Còn nữa, tôi và cái tên Lôi thiếu kia hoàn toàn không có mối quan hệ nào hết, tôi càng không quen không biết và rất rất không thích anh ta!” Mịch Chi đanh mặt làm vẻ nghiêm túc.

Cô thật chỉ muốn kiếm nơi nào đó thật vắng mà gào thét lên thạt to cho sảng khoái tinh thần. Cái rắc rối mà vị Lôi thiếu kia tạo ra cho cô quả là có sức công phá kinh khủng, để bây giờ đi đến đâu dường như cô luôn được người khác nhận ra. Cô thành người nổi tiếng nhờ tai tiếng chỉ vì ba từ “Lôi Tử Lạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.