Ta Mới Là Boss

Chương 19: Chương 19: Zombie và mạt thế (12)




Sở Hạ Nghi cùng William Kỳ lặp lại cách làm cũ, thu thập được vô số zombie, cũng rước lấy vô số oán giận bực bội từ mọi người.Nhưng hai kẻ này đâu có thèm để tâm đến, vẫn tiếp tục cuộc hành trình truy quét.

Hệ thống: “Vốn cô là đi tiêu trừ oán khí, cuối cùng lại rước lấy oán khí. Thiện tai, thiện tai.”

Sở Hạ Nghi vốn muốn đáp lời, lại nhìn thấy nam nữ chính trước mặt đang tranh cãi với một nhóm người, trong đó đứng đầu là một cô nàng với mái tóc ngắn nham nhở chỗ dài chỗ ngắn không đồng đều, mặc trên người chiếc váy trắng dính vài vệt máu đã khô, ngoài ra còn có vài ba chỗ rách tơi tả.

“Đó là nữ phụ số một, An Mỹ.” Hệ thống nói.

Sở Hạ Nghi liền tiến thêm vài bước dỏng tai lắng nghe đám người cãi nhau. Nguyên chủ Vấn Hạ chỉ là nữ phụ qua đường, còn An Mỹ mà Hệ thống vừa nhắc tới là nữ phụ số một, là kẻ đối đầu đối chọi, tranh cãi với nữ chính mọi lúc mọi nơi.

Nhưng An Mỹ này lộ diện cũng có chút muộn rồi. Cô cứ nghĩ từ ngày hai người này ở trong căn cứ, An Mỹ phải lộ diện theo, chia rẽ nam nữ chính, gây hấn gây họa, để nữ chính nổi như cồn lên qua tin đồn mọi người, nhưng một tháng nay vẫn im ắng như thế. Cảnh Minh là thiếu tướng, đến giờ cũng vẫn là thiếu tướng đẹp trai lạnh lùng soái khí, mỗi khi đi qua khiến không ít cô gái trẻ đương xuân ngoái lại nhìn ngắm ngưỡng mộ. Nhưng cũng chỉ dừng mức độ ngắm nhìn cảm thán vài câu, thời mạt thế này làm gì có chỗ cho ảo tưởng, cũng gần như chẳng ai muốn yêu đương ở đây cả, bản thân mình lo còn chưa xong, làm gì có thời gian yêu đương - tất nhiên là trừ nam chính Cảnh Minh với Dạ Huyền nữ chính ra.

Khi nữ phụ xuất hiện, cũng đến lúc nam nữ chính thật sự nổi bật lên rồi.

Lắng nghe đã vài phút, nhưng câu được câu không, Sở Hạ Nghi không phải thần thánh nên cũng không thể đoán nổi họ đang tranh cãi điều gì. William Kỳ vừa đi hỏi thăm về, tiến lại chỗ cô: “Cô gái mặc váy trắng là An Mỹ, đám người cô ta vừa đánh hạ xong zombie chuẩn bị thu thập xác thì hai người Cảnh Minh với Dạ Huyền chạy tới, đằng sau là mấy trăm con zombie khiến đám An Mỹ kia sợ mất hồn. Đám người họ vì bảo vệ bản thân mình đành nhập cuộc giết mấy trăm con zombie cùng hai người kia, nhưng không ngờ lúc thu thập xác lại không cho bọn họ một xác con nào, Dạ Huyền nói rằng: “Ai kêu các người vào giúp, ai mượn các người vào giúp.”” Nói xong hắn liền lắc đầu ngán ngẩm, “Ta xem Cảnh Minh kia thấy cũng không tệ, sao bên cạnh lại có một người không hiểu lý lẽ chua ngoa thế chứ.”

Sở Hạ Nghi âm thầm hỏi Hệ thống: “Này, nhầm không đấy? Cái cách đáp trả kia đâu phải của nhân vật chính?”

Hệ thống lên tiếng: “Chính vì không phải nên mới nói truyện này tác giả viết quá ngược đãi nhân vật phụ rồi, nên nó mới nằm trong danh sách những truyện để các Hệ thống bọn ta lựa chọn đưa ký chủ vào làm nhiệm vụ.”

Cô không hỏi nữa, quay qua nói với William Kỳ: “Chúng ta ra cướp túi xác zombie trong tay bọn họ sau đó chia một nửa cho đám người An Mỹ kia để thu phục lòng người đi.”

“Hả?” William Kỳ đang theo dõi diễn biến liền quay mặt sang, “Cô nói là cướp túi xác zombie của Cảnh Minh và Dạ Huyền? Không thể cướp được đâu.” Sở tiểu thư, cô biết họ là ai không?

“Ngươi nghĩ ta không đủ thực lực?” Sở tiểu thư liếc mắt.

“Cô không thể cướp được đâu.” William Kỳ nói. Sở tiểu thư à, không phải vấn đề đủ thực lực hay không đủ thực lực, căn bản là cô định cướp xác zombie của nhân vật chính a. Nhân vật chính người ta tầng tầng lớp lớp hào quang, nhân vật phụ mờ nhạt như cô sao có thể đoạt đồ của họ?

“Nếu ta cướp được thì sao?”

“Vậy thì ta đem thân này đưa cho cô.” Hắn chớp cơ hội lần nữa bày tỏ tình cảm, không quên nháy mắt một cái.

“Không cần.” Sở Hạ Nghi không chút dao động từ chối, nhưng đề ra điều kiện khác: “Ta muốn thanh đoản đao khắc hình hắc liên hoa trong tay ngươi.”

“Được. Nhưng nếu thua, ngươi phải gả cho bổn công tử.” William Kỳ toát vẻ phong lưu nói.

“Thành giao.” Câu này vừa dứt, hắn liền thấy Sở Hạ Nghi...ngồi xổm xuống đất, cầm một viên đá vẽ linh tinh trên nền đất. Vậy nhưng hắn cũng không hỏi gì, nghĩ lại thanh đoản đao khắc hình hắc liên hoa trong tay hắn có gì đặc biệt? Tuy rằng hắn chưa bao giờ lấy ra trước mặt cô nhưng có lẽ cô đã từng thấy. Thanh đoản đao đó chỉ là một món đồ cổ có từ thuở Đại Minh khai quốc, hắn năm đó khí huyết sức trẻ tràn trề, đột nhiên có hứng thú với nó liền đi cướp lại, nhưng thanh đoản đao đấy cũng chẳng có gì đặc biệt.

Hệ thống Y Y lập tức lên tiếng: “William thiếu, nó là thần khí đấy!”

“Nó chẳng qua chỉ sắc hơn bình thường thôi.”

“Thần khí có từ thuở hồng hoang, khi Án Am Thiên Vương khai khẩn đất hoang từng sử dụng nó, khi lập Đại Minh quốc luôn đem nó theo. Sau này thiên hạ chia năm xẻ bảy, Hiển Hiểu Lan Vương thống nhất thiên hạ cũng sử dụng nó, lưu truyền thanh đoản đao hết đời này qua đời khác, nó càng ngày một trở nên thần bí, William thiếu trộm nó về dùng lại bảo nó không có gì đặc biệt.” Hệ thống Y Y tuôn một tràng nói. Cái kẻ này thật là, ngay cả thần khí từ thuở hồng hoang cũng dám lấy cắp. Lấy cắp thì thôi đi, lại còn dám nói nó không có gì đặc biệt. Thật là ==

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.