Điên cuồng tìm kiếm, chủ nhân đã ở trong tình trạng này ba tháng rồi…
Taka bỗng thất thần trong giây lát. Từ khi công chúa Erika biến mất, chủ nhân không khi nào ngừng cho người đi tìm cô ấy. Tuy rằng ngài ấy có biện minh rằng đó là do trách nhiệm, nhưng sự thật sẽ là như vậy sao? Nếu là trước kia, ngài ấy sẽ không liều mạng thực hiện cái việc được gọi là “ nghĩa vụ” này mà chỉ chậm rãi thực hiện theo đúng thời gian chỉ định mà thôi. Hơn nữa, chủ nhân sẽ không vì việc không thành công một, hai lần mà chán nản, suy sụp đến như vậy. Ba tháng nay, dường như đã là cực hạn của ngài ấy rồi…
Hắn nhớ rõ dáng vẻ kiên quyết không chịu khuất phục của chủ nhân khi hoàng gia quyết định cho người khác tới làm người giám sát của việc tìm kiếm công chúa Erika. Giọng điệu cầu khẩn đó, suốt 17 năm hắn chưa từng thấy qua ngài ấy làm như vậy. “Tìm công chúa chỉ vì trách nhiệm”- Hắn tuyệt đối không tin tưởng câu bào chữa vụng về này của ngài. Nếu là chỉ vì trách nhiệm, chủ nhân sẽ không làm việc liều mạng như vậy. Đều nói tộc Angel hiếm khi lâm bệnh, hắn xem chủ nhân hiện tại quả thực sắp đạt tới mức hiếm này rồi. Trong hai tháng này, nhìn ngài hốc hác đi nhiều lắm…
Rõ ràng là có tình cảm với công chúa, vì sao ngài lại vẫn khư khư cố chấp đi tổn thương nàng, sau đó lại tự dằn vặt đau khổ như vậy chứ?
Công chúa Erika, cô biết không? Nếu điều ước có thể thành sự thật, tôi sẽ ước ngay từ đầu cô không thể xuất hiện trên thế giới này, hoặc là, tôi mong bản thân có thể giết chết cô!
Trong nhận thức của Taka, Ruki chính là người duy nhất hắn hoàn toàn phục tùng, cũng tuyệt đối trung thành với chủ nhân của hắn. Bất cứ ai khiến chủ nhân hắn đau khổ, đều không thể tha thứ!
#
Tôi không biết cô ấy đã đi đâu… Tôi không tìm được cô ấy…
Trong không gian tối mịt, tĩnh lặng vẫn luôn duy trì tiếng thở đều đều của chủ nhân căn phòng. Tôi không biết mình đã ngồi trước bàn làm việc được bao lâu, nhưng cảm giác đau nhức, mỏi mệt kéo dài giống như đã khiến tôi tê liệt. Có lẽ tròng mắt cũng đã đỏ hoe…
Nhận nhiệm vụ nhưng không thể hoàn thành cho nên mới hổ thẹn, quyết tâm hoàn thành công việc đã được giao. Đó dường như chỉ là cái cớ mà tôi cố nghĩ ra để thuyết phục bản thân chối bỏ đi loại tình cảm không nên có giữa tôi và Thái Thu, hay đúng hơn là vị công chúa thất lạc nhiều năm của Angel- Công chúa Erika. Nói thất lạc có vẻ không được chuẩn xác cho lắm. Nói một cách dễ nghe, cô ấy được bố ruột của mình bí mật mang cô cho cho người khác nuôi với một khoản lợi khổng lồ cho gia đình đó; nói khó nghe, cô chính là đứa trẻ bị vứt bỏ, đến nỗi dù phải tốn một phần tài sản lớn cũng không thể khiến bố ruột cô từ bỏ quyết định ủy thác cô cho người khác. Còn nữ hoàng Sarah II, thực chất cũng là ngầm đồng ý chuyện này. Chuyện giữa bọn họ chẳng qua là sự cố, việc Thu có mặt trên đời là ngoài ý muốn. Không mong muốn địa vị của bản thân bị đe dọa, dù không thể giết đi con mình, họ cũng sẽ không nguyện nuôi dưỡng; có thể cho gia đình mới của cô một lượng tài sản lớn như vậy đã là không tệ rồi.
Hào môn, ý nghĩa của hai tiếng này quả thực rất nhiều… Hoàng gia, chính là nơi ăn tươi nuốt sống, hiếm hoi tình thân; hoặc cũng có thể, thứ gọi là “ tình thân” đó căn bản chưa từng tồn tại trong họ.
Bố ruột không thèm để ý, mẹ ruột không muốn yêu thương, bố mẹ nuôi cũng không thật sự quan tâm chăm sóc, chị gái nuôi luôn tìm cách hãm hại, bạn bè ghét bỏ, xa lánh; thật sự là một nhân loại bị ông trời ghẻ lạnh!
Những người mà Thái Thu vẫn cho là người thân của tôi, thực ra cũng chỉ là người của hai đấng thân sinh quyền cao chức trọng, bận rộn ngàn lần kia. Họ làm sao có thời gian đọc từng thông của trường gửi về, sao có thể tham gia họp phụ huynh trực tuyến và chăm sóc tôi chứ?
Nực cười quá, phải không?
Nhưng có lẽ tôi vẫn may mắn hơn cô ấy. Ít nhất là tôi vẫn biết bố mẹ mình là ai, bộ dạng ra sao; còn cô ấy, chưa kịp biết được thân phận của mình thì đã không còn trên đời nữa rồi… Bản thân tôi không yêu cô ấy ngay từ những lần gặp đầu tiên, mà là do tiếp xúc lâu mới nảy sinh tình cảm, nhưng “ Thái Thu” lại không hề hay biết. Chơi với Thu từ lúc cô ấy lên bốn tuổi, quen biết cô ấy đã mười sáu năm, tôi yêu cô ấy cũng đã được mười ba năm rồi. Ngỡ rằng tình cảm đó sẽ rất khó phai nhạt, nhưng mới chỉ tiếp xúc với cô gái kia hơn hai tháng, cũng có lẽ là sớm hơn nữa, anh dường như lại có tình cảm với cô ấy. Đối với bất cứ ai, chuyện này đều rất khó để chấp nhận, huống chi lại xảy ra với một người luôn tôn thờ chung thủy như tôi, có lẽ vậy.
Ba tháng tìm kiếm không kết quả, mỗi lần hi vọng là mỗi lần thất vọng thật sâu, chính tôi cũng đã ý thức được bản thân đã sắp đến giới hạn. Tộc Angel có thể chất ít khi mắc bệnh, nhưng một khi bệnh, đều sẽ bị giày vò vô cùng khổ sở. Nhưng nếu mãi mãi không thể gặp lại Thái Thu “mới”, hối hận cùng đau khổ sẽ giày vò tôi cả đời. Còn ba tháng nữa, thời gian mà “bọn họ” cho tôi tìm kiếm cô ấy cũng chỉ còn ba tháng thôi… Nếu không tìm được, họ sẽ cử người khác tới thay thế. Nhưng tôi muốn tự mình tìm được cô ấy, muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy vẫn sống tốt, hay là suy nghĩ ích kỉ hơn, tôi mong cô ấy sẽ vẫn vì tôi mà buồn phiền.
Trơ trẽn quá phải không? Nhưng tôi thực sự mong là như vậy. Bên cạnh cô ấy hiện tại là ba người đàn ông vô cùng yêu thương, tận lực che chở cô, mong ước này của tôi có lẽ quá viển vông rồi.
_____Phân cách tuyến_____
Hết thời hạn, không tìm được Thái Thu, dù không cam lòng, tôi vẫn không thể chống lại cưỡng chế của hoàng gia cùng mệnh lệnh của gia tộc, phải trở về thôi…
Nửa năm không gặp, không biết cuộc sống của Thu ra sao, tôi chỉ biết, cơ thể tôi đã không trụ nổi nữa rồi. Quả thực là đã bệnh. Taka từng nói với tôi hãy bỏ cuộc, lí trí của tôi cũng cho là như vậy, nhưng con tim không cho phép. Tôi nhớ cô ấy, rất muốn gặp cô ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng, nghe giọng nói dịu dàng êm tai kia… Lần đó, tôi vì một câu nói này mà trách phạt Taka, nói cậu ta không có trách nhiệm, nhưng sự thực, người vô trách nhiệm không phải cậu ta. Chính là tôi! Vì một chút sơ ý, tôi để lạc mất cô ấy, khiến bọn họ phải làm nhiều thêm một công việc vô cùng khó khăn. Tôi biết, thế lực của Trần Cảnh Hạo, Lăng Chính Thiên cùng Quân Lâm Ngạo không hề nhỏ chút nào, nếu bọn họ đã muốn hợp tác, có lẽ cả đời này tôi cũng không gặp được cô ấy nữa. Cũng phải nhắc đến một điều, có lẽ một trong những lí do cô ấy rời đi là do lỗi của Ruki này. Thật sự là đáng chết!
Nhưng tôi vẫn hi vọng rằng sẽ có một ngày Thái Thu có thể trở về, chấp nhận thân phận thật sự của cô ấy. Dù vậy nhưng cuối cùng thì sao chứ? Mỗi một công chúa trong hoàng gia của Angel đều phải lấy hai vị hộ pháp nam thích hợp với họ, vừa để bảo vệ, còn có thể tăng pháp lực. Tôi hy vọng tôi là một trong hai người đó, nhưng hy vọng này… thật sự quá mong manh. Chẳng lẽ lại phải cố chấp đặt thật nhiều niềm tin và hy vọng sau đó, lại một lần nữa rơi vào vực sâu thất vọng? Cảm giác này, còn thống khổ hơn cả hàng loạt những cực hình tàn khốc nào khác. Hơn nữa, nhìn người mình yêu ân ân ái ái bên người khác, không phải là nỗi đau mà bất cứ ai cũng có thể chịu đựng.
Hiện tại tôi có thể học cách buông bỏ tình cảm sao? Hai lần yêu, cả hai đều thất bại thảm hại? Lần thứ nhất là do “Thái Thu” đã yêu người khác, lần thứ hai là cả hai đều đã có tình cảm với đối phương, nhưng anh lại không biết trân trọng mà tổn thương cô hết lần này tới lần khác. Tình cảnh này, chính là giống hệt Quân Lâm Ngạo rồi. Nhưng ít nhất là hiện tại anh ta có thể ở bên Thái Thu, dồn hết tâm huyết để theo đuổi, tranh giành tình cảm của cô ấy, còn tôi lại chẳng thể làm gì cả.
Cảm giác bất lực, thật khó chịu…
#
Chủ nhân rốt cuộc trở về St. Martin, nhưng lại mang theo một thân bệnh nặng. Taka rốt cuộc cũng không hiểu được lý do vì sao chủ nhân lại phải vì một nữ nhân chỉ biết gây biết phức như công chúa Erika kia mà chịu khổ nhiều như vậy. Anh ta chỉ biết rằng, bản thân đã vô cùng căm hận đối với nữ nhân đó, giống như chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ lập tức giết Thu không một chút lưu tình.
Chủ nhân cật lực tìm kiếm sáu tháng trời, cũng nhớ thương cô ta sáu tháng. Những đó vẫn chưa phải là điểm dừng…
“T…Thu, đừng… đi…”- Bàn tay lạnh băng của Ruki với với vào trong không khí, ý muốn giữ lại một chút tàn ảnh của cô gái anh yêu.
Thấy không? Ngay cả trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chủ nhân vẫn không ngừng nhớ tới cô ta. Rốt cuộc người phụ nữ đó có gì tốt?
Taka không rõ, yêu một người chẳng cần phải cân đo đong đếm, xem xét đến đối phương có bao nhiêu điểm tốt, yêu chỉ đơn giản là vì trái tim rung động trước một người, muốn ở bên người đó, quan tâm chăm sóc, bảo vệ chở che, dù đối phương ra sao cũng luôn ở cạnh bên, không chia không lìa. Trong mắt họ, người tình chính là hóa tây thi!
Có thể Thu không phải là người lương thiện, nhưng ít nhất cũng không phải là không có điểm tốt. Nhưng thái độ, hiểu biết của người đối với người rất quan trọng. Có đôi khi, người ta chỉ vì một vài lần nhìn thấy người khác làm việc tốt liền cho rằng đó là người tốt, còn có những người chỉ toàn nhìn thấy những lỗi lầm của người khác, nên liền quy rằng đó là một con người xấu xa, tồi tệ. Taka vốn không phải người phiến diện, nhưng lòng trung thành cùng sự quan tâm chủ nhân của mình khiến tầm nhìn của hắn bị che khuất, chỉ nhìn thấy Thu mắc sai lầm, và quy kết tội cho cô.
Nhìn Ruki thân tàn ma dại nằm trên giường bệnh, Taka cuối cùng hạ quyết tâm.
“ Chủ nhân, người yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tận lực giúp người tìm được công chúa!”- Ít ra hắn vẫn nhớ rõ tầm quan trọng của người này đối với chủ nhân, hắn sẽ không gây quá nhiều tổn hại cho cô. Là “không gây quá nhiều tổn hại”, tuyệt đối không phải là “không thương tổn”!
Ruki sắc mặt trắng xanh nằm trên giường, tình trạng mê man khiến anh không thể nghe được Taka nói gì, bờ môi khô nẻ vẫn không ngừng gọi tên Thái Thu, cầu cô không cần rời xa mình, thân hình cao lớn khỏe mạnh trước đây lúc này đã gầy yếu đi không ít, cả người quặn lại đau đớn. Mồ hôi hòa cùng nước mắt khiến khuôn mặt anh ướt đẫm, yết hầu chuyển động thật khó khăn, hơi thở có phần gáp gáp, khuôn mặt nóng bừng cùng hai hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt không yên, trông thật… thê thảm biết bao.
Taka thấy vậy dứt khoát quay người, trước khi đi còn dặn dò bác sĩ chăm sóc Ruki thật cẩn thận. Nếu còn ở đây, hắn sẽ không kiềm chế được ý nghĩ muốn giết chết Thái Thu đang sôi sục trong huyết quản. Vị chủ nhân mà hắn luôn tôn kính lại vì cô ta mà trở thành như vậy, quả thật là không thể tha thứ!