Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 252: Chương 252: Đấu Triệu Minh Nguyệt




Chuyện Lâm Chấn Kiệt coi như tạm thời giải quyết, Triệu Minh Nguyệt lúc này mới quay sang Tống Khuyết hỏi:

“Tống thiếu hiệp không biết có muốn khiêu chiến ai nữa không?”

Đã muốn chứng minh mình giá trị vậy không ngại lầ này náo động lớn một hồi, Tống đại quan nhân trầm tư suy nghĩ một lát rồi ánh mắt kiên địnhn ngước lên nhìn nàng:

“Triệu tiểu thư, tại hạ từ lúc xuất đạo đến nay, tại bàn bè đồng trang lứa với ta cũng là hiếm gặp đối thủ. Lần này may mắn gặp dịp, ta còn là cả gan xin mời Triệu tiểu thư chỉ điểm một hai.”

“Làm càn!”

“Vô lễ!”

Triệu Minh Nguyệt còn chưa nói gì đâu, nàng một đám não tàn fan đã gấp không chờ nổi nhảy ra buông lời xỉ vả. Thật giống như Tống tặc lời nói vừa rồi chính là khinh nhờn bọn họ nữ thần không bằng.

Một đám liếm chó! Liếm cẩu cuối cùng sẽ không có kết quả tốt – Tống gia lòng âm thầm khinh bỉ, miệng cũng là không tha người.

“Làm sao, vị nào huynh đệ thấy không hài lòng có thể xuống đây cho ta chỉ giáo.”

Lâm Chấn Kiệt quẫn cảnh mọi người còn mới chứng kiến chưa quên đấy. Tại nơi này người tuổi trẻ, lão Lâm thực lực cũng đã là đỉnh tiêm. Dù sao tầm độ tuổi này, ngoại trừ giống Triệu Minh Nguyệt, Tuệ Vô mấy người Tông sư chân truyền, gia học sâu xa không nói. Còn lại đám người kia tối đa cũng chỉ Lục giai, tại hắn trong mắt là không đủ nhìn.

Thế nên Đỗ Như Hối hơn 30 tuổi đột phá Nhất lưu mới được khen là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, được Cửu Giang Minh lực mạnh bồi dưỡng.

Mặt bằng chung chính là như vậy, không phải đỉnh cấp lò đào tạo đi ra, bằng bình thường môn phái tài nguyên bồi dưỡng vậy tầm dưới 30 tuổi còn ở Nhị lưu bồi hồi chính là thái độ bình thường bất quá. Dưới 25 tuổi Nhất lưu vậy giang hồ liền cho ngươi một cái mác Thiên tài, chỉ có dưới 20 tuổi Nhất lưu cao thủ mới chính thức được tất cả các thế lực coi trọng làm Thiên kiêu.

Như Dương Nam đạo vậy Thiên tài đã lác đác không có mấy, chuẩn Thiên kiêu vậy hiện nay chỉ có một, chính là trước mắt vị này Huyết Nguyệt Yêu Cơ.

Chính vì thế ở đây ngoại trừ Thiên Hà Kiếm Phái người, Tống gia là ai cũng không sợ. Nhân gia đột phá Nhất lưu nhân gia đã là một phen cường hào, cũng không rảnh háng đi cưa sừng làm nghé bám đít mọi người tham gia cái này đám trẻ tuổi tiệc trà. Từ lúc bước vào hắn đã âm thầm dùng Lĩnh Vực quét qua, ngoại trừ bên cạnh Minh Nguyệt vị kia thành niên nam tử là Nhất lưu không sai, còn lại bằng hắn thực lực chính là nghiền ép cấp đấy, nói ra mấy lời này một chút cũng không cảm thấy lo lắng.

Sự thật cũng là như thế, một đám liếm cẩu chỉ dám sủa vang, không một ai dám nhảy xuống tìm tội. Triệu Minh Nguyệt đối với cái này cũng không chút nào để ý, chỉ thấy vị này Huyết Nguyệt Yêu Cơ lúc này mỉm cười đứng dậy, một thân bạch sắc váy dài bay múa như lăng ba tiên tử vậy phiêu phù rơi xuống dưới hồ:

“Đối với Tống thiếu hiệp thực lực ta cũng rất có hứng thú muốn biết, hi vọng đừng để ta thất vọng mới là.”

Từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn qua đám kia liếm cẩu, Tống gia tự nhiên cũng không rảnh thêm để ý bọn chúng, lúc này 2 mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.

Trong cảm nhận Lĩnh Vực, trước mặt Triệu Minh Nguyệt không biết từ lúc nào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thanh duệ khí kinh người thần kiếm không lúc không tỏa ra lăng lệ kiếm ý, để hắn khí cơ không cách nào tập trung lại gần. Hơn nữa bên kia kiếm ý khiếp người bắt đầu phô thiên cái địa cuốn đến để hắn rợn người, toàn thân lông mao cũng bắt đầu dựng lên.

Đối thủ bậc này, so với trước đó mình gặp Huyết Y lão cẩu cùng Đỗ Như Hối cảm giác cũng không khác mấy, vậy mà đối phương còn chưa đột phá Thất giai đấy, Tống Khuyết trong lòng nghiêm nghị.

“Triệu tiểu thư, xin chỉ giáo!”.... “Mời!”

Lời vừa dứt, Tống Khuyết thân ảnh đã biến mất tại chỗ, rồi đột nhiên tầm đó đã là xuất hiện trên đầu Minh Nguyệt, trên tay Ưng trảo lăng lệ vồ qua đem nàng đầu lâu xuyên thủng.

“Áaaa....”

Nhìn cảnh khủng bố như vậy, trong đình tạ không thiếu người sợ hãi che miệng hét lên. Nhưng đó chỉ là số ít hạ nhân nha hoàn thiếu kiến thức giống Thanh Trúc thôi, ở đây đại đa số người thấy Minh Nguyệt thân ảnh không chút máu tươi chảy ra liền biết chỗ này trông thấy chỉ là nàng một đạo tàn ảnh mà thôi.

Quả nhiên, một chiêu đắc thủ Tống lão gia cũng không có bất cứ gì vui sướng, lúc này phía sau đầu Lĩnh Vực điên cuồng cảnh báo, hắn không chút nghĩ ngợi liền xoay tròn một vòng, chân như đại phủ quét ra đằng sau. Minh Nguyệt bóng trắng chợt lóe, lần nữa đã xuất hiện trước người hắn một kiếm chỉ đâm ra.

“Keng!” – Tống Khuyết đồng dạng là một quyền.

Lực lượng ngang nhau, có lẽ Triệu Minh Nguyệt còn lược hơn một trù. Cả hai thân hình hơi chấn, đều lùi lại một bước, Tống lão gia rất lâu rồi mới cảm nhận được từ tay truyền đến cảm giác nhói nhói.

Đối diện giai nhân cũng không dễ chịu, chỉ nhìn nàng hơi nhẹ nhíu mi liền biết Tống gia một thân quái lực đủ để nàng tay ngọc ăn không tiêu.

“Không tệ, tiếp chiêu!”

Yêu Cơ miệng khẽ mở, tiếng như ngọc thạch leng keng êm tai truyền đến, nhưg Tống Khuyết cũng không có tâm tình đi thưởng thức ngay sát cạnh mỹ lệ dung nhan, bởi vì lúc này nàng kia trên người kiếm quang nở rộ, từ hông nàng kiếm như giao long sống lại liên tiếp 9 kiếm bắn ra đâm về trên người hắn mấy chỗ yếu hại.

Tống Khuyết nào dám chậm trễ, Tỉnh Trung Nguyệt đao lần nữa ra khỏi vỏ, hóa thành bạch quang lóe lên, vẽ một vòng tròn đem 9 đạo kiếm chiêu cuốn lấy.

“Leng keng... leng... keng...”

Liên tiếp trên không giao thủ 20 chiêu, hai người mới lần nữa lui thân đứng về cọc đá thở sâu hồi khí.

“Ngươi rốt tốt!” – Minh Nguyệt trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng.

Nhưng ta rất tiếc – Tống tặc âm thầm bổ sung giúp nàng một câu, người đã lần nữa chủ động tấn công, thân thể hắn như đại bàng giương cánh bay lên, Tỉnh Trung Nguyệt đao như hóa ưng mỏ hung ác bổ xuống.

“Keng!”

Mũi kiếm khẽ đâm đem đao chiêu hóa giải, Triệu Minh Nguyệt mượn này một lực nhanh chóng di chuyển sang một bên, nhưng Tống Khuyết đao như hình với bóng lần nữa quấn lấy.

“Keng keng.. keng...”

Tiếng đao kiếm tề minh liên tiếp vang vọng, đối mặt với Tống đại quan nhân như liên miên vũ bão đao pháp, Minh Nguyệt cũng phải tạm tránh mũi nhọn, lùi về sau 3 bước mới đem đao thế hoàn toàn đánh tan.

Thật kinh người phản ứng!

Tống Khuyết âm thầm giật mình. Không giống bình thường người gặp được hắn kiểu này đấu pháp sẽ dùng lực phá xảo, dùng đại chiêu đem hắn đánh lùi. Triệu Minh Nguyệt lúc này còn là lấy xảo phá xảo, kiếm nàng như linh động tinh linh bay múa vậy mỗi lần đều chọn đúng Tống Khuyết đao chiêu yếu điểm đem nó chặn lại, phần này nhãn lực, nhanh nhẹn để hắn cũng phải nể phục.

Có lòng thăm dò nàng cực hạn, Tống gia đao lại tiếp tục nhanh thêm mấy phần, người ngoài quan sát hầu như đã không thấy trong trận 2 người đao quang kiếm ảnh, chỉ còn dồn dập tiếng kim loại chát chúa vang lên còn minh chứng rằng hai thứ đó còn đang tồn tại va đập vào nhau đấy.

“Keng.. keng … keng..”

Đứng mũi chịu sào Huyết Nguyệt Yêu Cơ lúc này cũng cảm thấy áp lực nặng nề, đối phương đao mạnh lực trầm so mình không kém, tốc độ càng là nhanh đến kinh khủng, nếu không phải nàng dựa vào cái này đôi mắt thần diệu vậy chưa chắc đã bắt kịp được đao ảnh.

Nhanh.. nhanh … nhanh ….

Theo Tống Khuyết càng lúc càng nhanh, giai nhân cũng không chịu được thiếu chút cao trào. Lúc này trầm quát một tiếng cao vút:

“Phá!”

Trên tay nàng kiếm lập tức tỏa ra quang mang đại thịnh quét ngang một vòng, Tống Khuyết trong lòng tâm linh cảnh triệu điên cuồng báo động, lập tức bứt người phi thân rút lui.

Nhưng Triệu Minh Nguyệt làm sao dễ dàng để người này như thế rút kiếm quên người. Chỉ thấy cô nương này kiếm ý cuồng bạo, cả người như hoá thành một thanh thông thiên cự kiếm lao nhanh mà đến, quang mang chói loà để người ngoài cũng phải lấy tay che mặt không dám nhìn thẳng.

“Thiên ngoại lưu tinh!”

Tống tặc chỗ nào còn lông vậy tất cả đều sợ hãi dựng đứng lên, đối mặt kiếm chiêu khủng bố này hắn nào dám đỡ. Dưới chân khinh công vận dụng đến cực hạn, người hoá thành tia chớp chạy nhanh ra ngoài.

Làm sao kiếm như có mắt, hắn đi đâu nó đồng dạng theo đấy, lùi được mấy bước thì lưỡi kiếm đã bức thẳng trước mặt, Tống Khuyết không thể gầm lên một tiếng vung đao đón đỡ.

Không có kinh thiên động địa tiếng vang, vừa chạm vào Tỉnh Trung Nguyệt, Minh Nguyệt trong tay kiếm liền như thế đơn giản bị nó chấn chếch đi.

Đang lúc Tống gia cảm thấy khó hiểu, mũi kiếm liền bất ngờ uốn cong ngược lại như hình chữ U đâm về phía sau lưng hắn.

Thế này cũng được!

Tống đại quan nhân từ hồi nào đâu gặp ai chơi kiểu này, lúc này vong hồn đại mạo. Cũng may hắn Lĩnh Vực quan sát được chỗ này hết thảy, cùng với bản thân vượt xa bình thường nhanh nhẹn, hắn chật vật lắm mới kịp xoay người thu đao trước ngực chặn này quỷ dị một kiếm. Thân mình thì còn là mượn lực vội vàng lùi lại phía sau nghiêm mật cảnh giác.

“Ồ!”

Đối phương vậy mà đón được mình hiểm chiêu, Minh Nguyệt cũng kinh ngạc thốt lên. Nhìn nàng khuynh thế dung nhan trên mặt miệng nhỏ khẽ nhếch lộ vẻ ngạc nhiên, Tống Khuyết dù đang căng thẳng thần kinh cũng bất giác có chút vậy hoảng hốt.

Tesseract năng lượng táo bạo tràn ra để hắn lập tức thanh tỉnh, Tống lão gia lúc này sau lưng lập tức rùng mình ướt đẫm mồ hôi.

Thật đáng sợ mị công!

Thế này còn đánh cái cc, tinh thần người hơi yếu một chút, nhất là nam tử nếu gặp nàng này vậy chẳng khác gì võ công tự phế hơn nửa, cả việc chống lại mị hoặc cũng khó, không đương trường chào cờ xin hàng đã là tốt lắm rồi.

Quá sợ hãi, không dám nhìn nhiều khuôn mặt kia nữa Tống Khuyết lần này tiếp tục chủ động tấn công.

Yêu Cơ hai mắt hiện lên vẻ tán thưởng, sắc mặt đồng dạng nghiêm túc xuất kiếm.

Kiếm Động Tinh Vân.

Một kiếm, một kiếm lại một kiếm, Triệu Minh Nguyện một hơi đâm ra bảy bảy bốn mươi chín kiếm, không gian lập tức tinh quang sáng lạn, kiếm quang như một chiếc võng lớn đem Tống Khuyết vây chặt vào trong, thật sự là lên trời không lối xuống đất không xong, không cách nào né tránh.

Áp lực cực đại, không khí sền sệt như thuỷ ngân đè ép xuống khiến Tống Khuyết không thở nổi, hắn lập tức đem công lực dồn nén đến tận cùng, học Cổ Hà vậy đem Tỉnh Trung Nguyệt đao múa quanh thân như một lớp lồng đem toàn thân mình bao bọc, nghênh thượng mà lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.