Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 253: Chương 253: Thua nửa chiêu




Theo Tống Khuyết đao lồng cùng Triệu Minh Nguyệt kiếm chiêu va chạm vào nhau, trong không gian nở rộ ra vô số hỏa tinh sáng rực làm người bên ngoài quan sát mắt vãng thần mê.

Tống đại quan nhân cũng nhân cơ hội này bật người lui về sau mấy bước.

Hắn thua!

Nhìn dưới chân cột đá bị giẫm ra một miếng nhỏ, cùng với dưới hồ cánh hoa rơi tan tác, mấy con cá nổi trắng bụng đang ưu nhã tập bơi ngửa. Tống Khuyết biết trận này mình thua.

Đối diện Triệu Minh Nguyệt đối với lực đạo khống chế có thể nói hoàn mỹ, Tống gia trên người gần 2 Tượng lực rơi vào trên người nàng đều được vị Yêu Cơ này hóa giải trong hư không.

Không như Tống Khuyết còn để dư rất nhiều tán lực phá hoại xung quanh, vì thế nghiêm ngặt xét đến, trận này tính hắn thua không chút nào oan uổng.

Thua thì thua, cũng không có cái gì quá mức mất mát. Cho hắn thêm mấy năm hắn tự nhiên có lòng tin thắng lại, vì thế Tống Khuyết thập phần sảng khoái thu đao chắp tay nói:

“Triệu cô nương võ công tinh diệu, tại hạ bội phục. Hôm nay được lãnh giáo cao chiêu cho ta dẫn dắt rất nhiều.”

Triệu Minh Nguyệt thu kiếm mỉm cười, như đóa mẫu đơn nở rỗ vậy diễm lệ, say đắm động lòng người, gật đầu mở miệng khen:

“Ngươi rất tốt, ta chỉ là dựa vào tinh diệu chiêu thức lược thắng nửa trù thôi, thực sự sinh tử quyết đấu vậy thắng bại còn khó nói. Rất chờ mong lần sau cùng Tống Khuyết ngươi lần nữa luận bàn.”

Tống lão gia cũng chỉ coi đây là lời nàng an ủi mình thôi. Dù là thực sự sinh tử chém giết, có Tesseract hắn cũng không có nắm chắc đến 3 thành giết được đối phương, bởi đối phương cũng như hắn, khắp mọi mặt đều rèn luyện đến hoàn mỹ rồi.

Hơn nữa nhân gia lão cha hàng thật giá thật Tông sư, chỉ có nàng như thế một người con gái vậy trên thân thể nữ nhân này hậu chiêu hẳn phải ùn ùn không ngớt, nói có 3 thành nắm chắc vẫn là hư cao. Nhưng lần này luận bàn lại để cho hắn được dẫn dắt không nhỏ, vì thế Tống Khuyết vui sướng gật đầu:

“Nhất định, chờ lần sau tu vi có điều đột phá tại hạ nhất định sẽ đến tìm Triệu cô nương lĩnh giáo lần nữa.”

“Được, ta sẽ chờ!” – Minh Nguyệt bỏ lại một câu, cả người đã hóa thành làn gió thơm trở về ghế ngồi.

Tống Khuyết thu hoạch pha phong, hơn nữa mục đích đạt thành, đã khiến cô nương này vững vàng ghi nhớ chính mình. Hắn cũng không có hứng thú cùng ai luận bàn nữa liền phi thân trở về chỗ bàn của mình.

Nơi đi qua, ánh mắt ngoại nhân nhìn về hắn ngoại trừ sùng bái vậy chính là oán hận, đố kỵ. Thật sự hôm nay buổi này tiệc trà là để thằng này ra hết danh tiếng đấy.

Sau đó cũng lục tục có người lên hiến nghệ, nhưng như nếm qua sơn hào hải vị, bây giờ quay ra ăn cơm canh bình thường mọi người đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Dần dần cũng không còn ai dày mặt tiến lên, buổi luận võ này xem như kết thúc sớm tại đây.

“Chư vị, tiếp đó chúng ta sẽ đến Vọng Nguyệt Đình dùng ngọ yến, ở đó đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Người tới! Cho chư vị khách quý dẫn đường.”

Thấy không còn ai tiến lên, lúc này ngồi bên cạnh Triệu Minh Nguyệt khi nãy phát biểu vị kia thanh niên nam tử lần nữa đứng dậy, kêu lên hạ nhân đến dẫn bọn hắn đi Vọng Nguyệt Đình.

Từ Tử San vẫn là ưu tiên Tống lão gia bên này, vị này nhân huynh vừa dứt lời liền dẫn đầu xung phong đến cho bọn hắn mấy người làm hướng dẫn.

“Tống huynh, mấy vị, mời theo ta đi!”

“Ha hả, đa tạ Tử San!”

“Tạ gì, ta còn cần đa tạ Tống huynh đây. Ngươi để chúng ta những này Thanh Hà nhân sĩ người đều được nở mặt nở mũi rồi, lần này trở về sơn môn hẳn sẽ không thiếu chư vị sư tỷ sư muội phải cuốn lấy ta hỏi thăm ngươi tường tận tin tức mới thôi. Trong đó không thiếu mỹ nữ nha.”

Nghe nàng nói vậy Tống lão gia lòng vui rạo rực, nhưng ngoài miệng vẫn còn mấy phần rụt rè:

“Võ đạo chưa thành nói gì đến chuyện nhi nữ tình trường. Nhưng mà... kết giao bằng hữu là ta thích nhất rồi, nếu Tử San ngươi mấy vị sư tỷ sư muội có rảnh không ngại mời về Thanh Hà đi dạo chơi một chuyến, khi đó tại hạ nhất định sẽ vì chư vị đón gió tẩy trần. Thêm một người bạn cũng như thêm một còn đường, mọi người nói có đúng không hả, ha ha..”

Sớm biết thằng này bản tính Vân Hi mấy người liền lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, đến là Từ Tử San không ngại cười lên sang sảng:

“Ha hả, nếu Tống Khuyết ngươi có lời mời, ta tin mấy vị tỷ muội rất vui lòng đến chúng ta quê nhà dạo chơi một chuyến đấy. Tống huynh cứ chờ tin tốt đi.”

Hắc hắc hắc – Tống tặc lâm vào vô hạn mơ màng.

Đang lúc hắn ảo tưởng không thể thoát thân vậy khi nãy vị kia đứng cạnh Triệu Minh Nguyệt phát biểu nam tử liền tiến đến bên này:

“Tống thiếu hiệp, Triệu sư muội muốn nói chuyện với ngươi một lát.”

Vốn nhốn nháo căn phong đột nhiên trầm mặc, tất cả đổ dồn sự quan tâm chú ý bên này.

“Tưởng sư huynh!” - Từ Tử San thấy người đến liền cuống quít thi lễ.

Vị kia Tưởng sư huynh chỉ gật đầu tỏ vẻ nhưng nàng cũng không ngại, vội vàng quay sang cho Tống Khuyết giới thiệu:

“Tống Khuyết, đây chính là Tưởng Bình Tưởng sư huynh, cũng là Triệu Tông chủ đệ tử chân truyền.”

Nhìn người chính là khi nãy hắn cảm nhận được trong phòng duy nhất một vị Nhất lưu võ giả. Nhìn đối phương rất trẻ, hẳn còn chưa đến 30, hóa ra là Tông sư chân truyền, thảo nào khủng bố đến như vậy. Tống Khuyết tinh thần nghiêm nghị chắp tay:

“Ra mắt Tưởng huynh!”

“Không cần đa lễ, Triệu sư muội muốn gặp, Tống thiếu hiệp mời đi theo ta một chuyến đi.” – Tưởng Bình chỉ nhàn nhạn gật đầu đáp lại.

Tống lão gia tự nhiên cũng không có gì dị nghị, hôm nay làm hết thảy không phải chỉ vì giờ phút này sao. Hắn dặn dò mấy người kia đi trước liền sảng khoái theo chân Tưởng Bình vào trong hậu phòng.

.......

Đợi Tống đại quan nhân đi đến Vọng Nguyệt Đình, lúc này Vân Hi mấy người đang cùng một nam một nữ nổi lên xích mích, dù tại hoàn cảnh này đã tận lực khắc chế nhưng mấy người sắc mặt còn không quá đẹp đấy.

Đuổi đi vị kia cho hắn dẫn đường hạ nhân, Tống Khuyết liền tự hành tiến tới chỗ bọn họ, trầm giọng hỏi:

“Vân tiểu thư, Thẩm huynh, có chuyện gì? Làm sao còn ở chỗ này?”

Cũng như khi nãy tại Lang Hoàn Thủy Tạ sắp xếp chỗ ngồi, bọn hắn một bàn vậy chính là vị trí tốt nhất trên tầng 2 đấy, vì thế Tống Khuyết mới như thế đặt câu hỏi.

“Tống công tử, ngươi xong việc rồi!” – Nhìn thấy hắn quay lại, Vân Hi mừng rỡ hô.

“Chào ngươi, Tống thiếu! Ta gọi Vân Tuấn Anh, là nha đầu này Tam ca, đây là muội muội ta Vân Diễm, cũng là nàng Ngũ tỷ, chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm chuyện nhà thôi.” – Cùng Vân Hi nói chuyện 2 người lúc này không cần giới thiệu, tự hành tiến lên bắt chuyện.

Liếc mắt nhìn Vân Hi, thấy nàng nhẹ gật đầu ra hiệu sau Tống lão gia sắc mặt mới hòa hoãn xuống, mỉm cười cùng 2 người đáp lễ:

“Ra mắt Vân huynh, Vân tiểu thư!”

“Mọi người làm sao còn ở chỗ này rồi, ngọ yến sắp bắt đầu, chúng ta đi lên rồi nói chuyện.”

Nghe Tống lão gia nói chuyện, Vân gia hai huynh muội hơi hiện vẻ xấu hổ, đợi Thẩm Tử Minh nhỏ giọng cho hắn giải thích Tống Khuyết mới hiểu rõ ngọn ngành.

Hóa ra Vân gia mấy người là không có tư cách đi lên tầng hai đấy, hai người này ban nãy tìm cách nhờ cậy quan hệ mà không có cửa. Vì thế trông thấy Vân Hi có thể dễ dàng như thế dựa vào Tống lão liền thoải mái thông hành nên mới góp mặt đến đây tìm cơ hội.

Còn xích mích nhỏ là vì Vân Hi không thích tự ý chủ trương, không dám thay Tống Khuyết quyết định nên 2 vị này tưởng nàng cậy thế sinh kiêu, lời qua tiếng lại to tiếng một chút.

Chuyện nhỏ như con thỏ, đối với cái này Tống đại quan nhân tự nhiên cũng không cảm thấy có gì khó khăn, rất thoải mái đáp ứng 2 người rồi.

“Được, vậy chúng ta cùng nhau lên thôi!”

Vân Tuấn Anh, Vân Diễm tâm thần đại hỉ. Có Tống Khuyết dẫn đường, quả nhiên đứng hầu ở hai bên hành lang đám Thiên Hà Kiếm Phái đệ tử là không gây ra bất cứ khó khăn gì đấy.

Bằng Tống gia uy thế cùng với bọn hắn Đại tiểu đối người này ưu ái, muốn dẫn người lên còn không phải là việc nhỏ như con thỏ vậy, đám kia hộ vệ đều khách khách khí khí thỉnh mấy người lên lầu, để rất nhiều ở dưới tầng một người nhìn theo mà vô hạn ước ao.

......

Tầng 2,

Chỗ này vậy ngồi cũng chỉ khoảng hơn 30 người, mấy người hắn có chút ấn tượng hết thảy đều tại nơi đây.

Lâm Chấn Kiệt, Chúc Doãn Minh cùng mấy nam nhân lúc này đang tụ tập ngồi một chỗ, không biết cho nhau bàn bạc nói chuyện cái gì mà thấy Tống gia đi lên liền tập thể quăng ánh mắt cùng chung kẻ thù, hận hận nhìn qua bên này.

Nữ nhân tự nhiên cũng có chủ đề riêng của các nàng, đáng nói là Tuệ Vô thằng này vậy lúc này có thể nói diễm phúc không cạn. Riêng mình một phong cảnh lẫn sang bên địa bàn nhà gái đấy, lúc này đang bị oanh oanh yến yến 6, 7 vị đại mỹ nữ quây vào một chỗ.

Tình cảnh kia quả thật cùng Đường Tăng lọt vào Bàn tơ động không khác, chỉ khác là Đường Tăng thì túng còn con chó này tuy mặt không có biểu hiện gì nhưng Tống lão gia còn biết hắn đang thầm sung sướng đây.

Tống Khuyết đố kỵ ghen ghét hận nha!

Ước ao nhìn hòa thượng kia thêm mấy mắt, bọn hắn mấy người mới tại lễ tân dẫn đến một bàn tròn ngồi xuống, tổng cộng 6 người cũng là vừa vặn.

“Tống công tử, lần này thật đa tạ ngươi.” – Lúc này Vân Tuấn Anh, Vân Diễm mới kích động hướng hắn chắp tay nói tạ.

Qua việc này cũng có thể thấy, bọn hắn Vân gia tại bình thường Quận người trong mắt nhìn như cao cao tại thượng, nhưng thực ra đối với Dương Nam đỉnh cấp thế lực vậy không tính là cái gì. Ngay cả vòng tròn trung tâm nhất cũng chưa chen vào được, thảo nào lão Đỗ có thể không chút nào kiêng kỵ chèn ép nhân gia, còn là do thực lực chưa được nha. Nghĩ thì nghĩ thế, Tống Khuyết vẫn rất hòa ái cười lắc đầu:

“Không tính cái gì, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”

Kia Vân gia hai người hiện nóng lòng muốn tìm trên này mấy người giao lưu liên lạc tình cảm, nhưng làm sao tùy tiện xông đến người ta cũng chưa chắc điểu ngươi vì thế chỉ có thể tạm thời trước ngồi lại bên này câu được câu không cùng Tống lão gia tâm sự.

Đáng nói Vân Diễm vậy khá lớn mật, khẩu vị cũng khá mặn, lúc này vậy mà không chút cố kỵ bắt đầu dùng những lời ái muội trêu chọc, trước mặt mọi người câu dẫn Tống đại quan nhân làm hắn phải âm thầm nhíu mày.

Tuy nói Vân Diễm cũng coi như là một mỹ nữ, nhưng đối với gặp nhiều sự đời Tống gia vậy cũng chỉ là như thế một hồi sự. Hơn nữa người này phong cách bại lộ, con buôn, so với thanh thuần đoan trang lại không mất vẻ giỏi giang khéo léo Vân Hi còn là kém mấy cấp bậc, Tống tặc tự nhiên không để nàng vào mắt.

Tống lão gia thân là trai hư, việc thích làm nhất chính là dụ dỗ hoàng hoa khuê nữ, đàng hoàng cô nương biến thành hư hỏng. Còn việc hướng đạo, cứu rỗi gái hư quay đầu mà làm người hắn không hứng thú, việc cao cả này trước liền đẩy cho ngồi một bên muộn tao Thẩm Tử Minh, coi như uốn thẳng lão Thẩm một chút.

Không để ý còn đang dùng đủ thế võ à ơi câu dẫn hắn Vân Diễm, Tống Khuyết áy náy nhìn Vân mỹ mi một cái, nói câu cáo từ mấy người liền rạo rực chạy sang chỗ mình tiểu đệ đi.

Bên đó tài nguyên quả thật đừng nói, quá mức phong phú rồi.

Tuệ Vô, mau cho ca share hàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.