Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 368: Chương 368: Lần nữa đấu Đỗ Như Hối




“A Di Đà Phật!”

Lưu gia phủ viện, đang lúc Dương Tư Nghiệp, Vu Ngọc Đức thất thần nhìn về phía lão Đỗ vừa ném qua lệnh bài mà suy nghĩ miên man. Tuệ Vô bất chợt một tiếng phật hiệu đưa mọi người kéo về thực tại.

Từ nãy đến giờ Tuệ Vô đều không nói câu nào, một là vì hắn là người xuất gia, không tiện tham dự cùng giang hồ, triều đính dính líu quá sâu. Thêm nữa đầu trọc này còn đang suy nghĩ về mình Thiên Nhãn đây, lần này bị tặc nhân như thế dễ dàng qua mặt để hắn cảm xúc sa sút khá nhiều.

Vốn công việc thuận lợi, không gặp quá nhiều phản kháng nên Tuệ Vô cũng lười nhúng tay chỉ đứng một bên chắp tay làm người quan sát. Nhưng lúc này có người đối phó cùng Tống lão ca vậy không được rồi.

Đưa tay nhận lấy từ trên tay lão Dương lệnh bài, hoà thượng này chỉ tuỳ ý lật qua nhìn một lần rồi ném ngược lại cho Đỗ Như Hối.

“Chỉ là một tấm Thái Nhất gia Kim Ô vệ đội trưởng lệnh bài thôi, Đỗ Bang chủ muốn dựa vào nó cản trở triều đình công việc có phải hay không ngươi nghĩ hơi nhiều. Hơn nữa sự việc lần này quan hệ trọng đại, ngay cả Thái Nhất Gia chủ nếu biết đến cũng tuyệt không dám dễ dàng nhúng tay, Đỗ Bang chủ mời rời đi thôi.”

Tuệ Vô một lời để Dương, Vu hai người tỉnh ngộ, đồng thời vì mình chút ấy lá gan mà xấu hổ không thôi. Quả nhiên tẩm dâm trong quan đạo càng lâu người càng sợ đầu sợ đuôi.

Một Thái Nhất thế gia người hộ vệ thôi, còn có thể lật trời. Mình vậy mà bị hai chữ Thái Nhất doạ cho mất đi tỉnh táo, thật sự quá mất mặt.

Xét về bối cảnh, ở đây ai không phải là phía sau lưng có chỗ dựa to lớn đến không được. Tuệ Vô nơi Linh Ứng Tự có Đạt Ma Tự bao bọc, còn bọn hắn lão đại chính là phiến cương thổ này cường đại nhất thế lực, triều đình cùng hoàng tộc Tiêu gia đây.

Một nho nhỏ đội trưởng hộ vệ thôi, có thể tạm coi như ngang hàng hoàng thành cấm vệ quân một tên quan binh đi. Những người này ở gần thiên gia, người khác cũng sẽ nể mặt mấy phần, có việc gì nhờ vả nếu thuận tiện bọn họ cũng không ngại giúp đỡ một hai.

Nhưng xét về quyền thế, vậy so với chính mình còn thua xa, hơn nữa chủ nhân lệnh bài so với Hoàng thành cấm quân còn thua xa có được hay không? Không nể mặt thì có thể làm gì được nhau, còn sợ cái đầu bờ.

Dương, Vu hai người liếc nhau một cái lúc này mới đem ngực ưỡn đến cao ngất, uy nghiêm mở miệng:

“Đỗ Bang chủ, mời dẫn người lui ra đi. Không muốn cản trở quan binh làm việc.”

“Dương đại nhân, chỉ cần hôm nay ngài không quản việc này Đỗ mỗ liền thiếu ngài một nhân tình. Mời đại nhân giúp đỡ.” - Đỗ Như Hối sắc mặt nan kham, vẫn chưa hết hi vọng muốn tranh thủ một phen.

Đáng tiếc Dương Tư Nghiệp là sẽ không điểu hắn, kẻ này cùng mình quan hệ bất hoà. Vì hắn một câu hứa hão lại đi đắc tội với tiềm lực vô hạn Tống đại quan nhân, hơn nữa còn để mình mang tiếng xấu qua cầu rút ván. Bọn hắn đâu có ngu:

“Không cần nói nhiều, lùi lại đi. Nếu không đừng trách bản quan không nể tình.”

……

Đã dùng ra mình át chủ bài, làm sao đối phương vẫn không thèm nể mặt, Đỗ Như Hối sắc mặt âm trầm đến doạ người.

Hắn đây cũng là tính nhầm, Thái Nhất thế gia danh tiếng rất dùng được, nếu như hắn gây ra tội lỗi gì lấy cái này ra dùng vậy hẳn sẽ mang đến đại tác dụng. Việc lớn hoá nhỏ việc nhỏ hoá không, lệnh bài này giúp hắn vượt qua một kiếp cũng không phải không thể.

Làm sao thời điểm sử dụng không quá đúng.

Lần này Tống Khuyết công lao nhưng lớn, có thể nói cứu vớt toàn bộ Dương, Vu hai nhà tiền đồ cũng không quá. Chính vì thế lão Dương bọn hắn cũng không thể nào vì một cái mặt mũi đâu đâu mà đem người bán, về tình về lý đều không cách nào nói nổi.

Thứ nữa là có Tuệ Vô ở đây, cái này tiểu đệ còn rất đáng tin cậy đấy.

Ăn bế môn canh lão Đỗ vẫn không chịu từ bỏ cái này ngàn năm một thủa cơ hội, cồn cố tình quay sang tìm người nào đó khiêu khích.

“Tống Khuyết, ngươi khi nãy mạnh miệng lắm mà, bây giờ làm sao? Ngươi chỉ biết trốn sau lưng người khác thôi sao. Nhưng trốn được mùng 1 không trốn được 15, để ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu.”

Nhìn thằng này bộ dáng Tống gia thầm vui.

Đỗ Như Hối đang điên cuồng, có vẻ là mình những cái kia việc làm đã khiến lão tặc này mất đi lý trí. Tỉnh táo người là tuyệt đối sẽ không như con chó điên thế hết kiếm chuyện cùng quan binh lại xung quanh sủa loạn thế này đấy.

Dù sao Tống Khuyết liền ở chỗ này, cơ hội hạ thủ sẽ không thiếu, nhưng Đỗ Như Hối còn là gấp không chờ nổi muốn trực tiếp báo thù, bất chấp hết thảy. Xem ra vị này đã bị ám ảnh tâm ma cực kỳ sâu nặng.

Nếu chỉ phải đối mặt với một kẻ điên, Tống gia tự nhiên sẽ không sợ hãi, trái lại không ngại trợ giúp đối thủ càng thêm điên loạn một chút. Lúc này miệng càng là xuất khẩu không lưu tình:

“Ai dô, làm sao lão Đỗ? Nửa tháng trước còn bị ta đánh như chó nhà có tang chạy đầy đất, bây giờ kêu gọi được mấy trợ thủ liền cảm thấy mình trâu bò rồi? Ai cho ngươi lá gan nha?

Đến đến đến, nói cho bản thiếu. Ngươi hôm nay là muốn toàn bộ Linh Giang Bang vây công ta hay mình ta đánh với các ngươi ba người? Muốn chơi kiểu gì?”

Hung hăng, vô cùng hung hăng.

Tống đại quan nhân một giọng gào để nửa cái Linh giang thành người đều tập trung nhìn về bên này. Ngay cả phía dưới quan binh đang tiêu diệt Lưu gia tặc phạm cũng không ai thêm để ý.

Bị tiện nhân này như thế đặt điều, Đỗ Như Hối cũng là giận tím mặt.

Thật sự bản lĩnh ăn không nói có, ngậm máu phun người hắn là thúc ngựa cũng không đuổi kịp trước mặt một vị. Vốn sự thật là đám chó chết này vây công chính mình, bây giờ từ trong miệng nó lại thành mình tỷ đấu bị thua, bây giờ muốn tìm người chơi xấu trả thù.

Trên đời sao lại có người vô sỉ như thế?

Khổ nỗi Đỗ ca có tâm muốn cãi cũng không biết nói làm sao, lúc này chỉ có thể hận hận cắn răng muốn dùng hành động thực tế để chứng minh cho mọi người thấy tiện nhân này gương mặt dối trá.

“Tống Khuyết, không cần sính miệng lưỡi rồi. Có giỏi chúng ta hai người bây giờ quyết một trận chiến sinh tử, ngươi sẽ không lúc này sợ hãi chứ?”

Cạc cạc, con cá vào tròng! Tống lão ma cười càng thêm rực rỡ:

“Đỗ Như Hối, ngươi hôm nay là cắn nhầm thuốc? Cũng dám đơn đả độc đấu với ta, ngươi sẽ không giở trò âm hiểm chút nữa để hai người này ám toán bản thiếu hay bất ngờ cho thuộc hạ xông lên vây công chứ. Nếu không ngươi lấy tự tin ở đâu ra?”

Fu*k!

Làm sao thật giống như mình thực sự là đã thua ở đối phương trên tay, tiểu tử này lòng tin cũng là ở đâu ra nha?

Đỗ Như Hối cũng bị Tống tiện nhân tẩy não đến hoài nghi nhân sinh, thiếu chút nữa hắn liền tin cái này câu chuyện ma quỷ rồi. Lúc này quyết không cùng người nói nhảm, chỉ là lạnh lùng mở miệng:

“Ở đây có Dương đại nhân cùng bao nhiêu bằng hữu làm chứng, ngươi còn lo lắng bản tọa hại ngươi. Tống tặc, chiến hay không chiến, dám hay không ngươi cho một lời.”

“Hắc hắc, tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người nhất định phải có, Đỗ Như Hối ngươi hành động khác thường tự nhiên khiến bản thiếu phải đề cao cảnh giác.

Nhưng ngươi nói không sai, ở đây có Dương đại nhân cùng chư vị bằng hữu, lượng ngươi có mấy lá gan cũng sẽ không dám chơi xấu. Tống mỗ đồng ý rồi, đến đi, cho ta xem ngươi những ngày này lại có gì tiến bộ.”

Đối phương đồng ý sảng khoái như thế để Đỗ Như Hối trong lòng cũng bất chợt rung lên cực lớn cảnh giác. Nhưng cung đã lên dây, không bắn không được, dù vạn phần nghi hoặc hắn vẫn phải đâm lao theo lao, nhấc lên 12 phần tinh thần tiến lên cùng Tống Khuyết quyết chiến.

Cho Tuệ Vô mấy người 1 cái ánh mắt yên tâm, Tống đại quan nhân liền khinh miệt liếc qua bên kia một cái:

“Thủ hạ bại tướng, đi theo ta ra ngoài thành!”

Nói rồi cũng không quan tâm lão Đỗ, trước tiên thi triển khinh công chạy ra ngoài Bắc môn.

Xung quanh người hết thảy như cắn thuốc lắc vậy hưng phấn gạt chân đuổi theo, không bao lâu đã đem một đoạn tường thành đứng chật ních.

......

Bắc môn,

Ngoài thành trăm trượng, Tống Khuyết cùng Đỗ Như Hối hai người chia ra đưng đối diện, cách nhau không đủ chục mét.

Dương Tư Nghiệp, Vu Ngọc Đức, Tuệ Vô cùng một đám Linh Giang cường hào còn là đứng trên Bắc môn yên lặng theo dõi kỳ biến.

Ô Long Đao đã ra khỏi vỏ, Tống gia khí thế hung hung:

“Đỗ Như Hối, còn gì trăn trối vậy nói nốt đi, nếu không sợ rằng sau ngày hôm nay ngươi sẽ không còn nói được nữa.”

“Hừ, bản tọa không cùng ngươi cùng ngươi sính võ mồm, Tống Khuyết, chịu chết đi!”

Đối với thằng này đã sớm hận chết, lão Đỗ lúc này không thèm nghe hắn lải nhải, lập tức gầm một tiếng xông lên. Hai tay giấu kín trong tay áo tích tụ đầy ắp quyền kìn bất ngờ chính là hung mãnh một quyền.

“Keng!”

Thực lực tiến nhanh Tống Khuyết tự nhiên sẽ không cần lo lắng tránh né, nhanh chóng tiến vào Siêu Thần Trạng thái hắn bây giờ lực đạo đã vượt qua 6 Tượng, có thể nói là vượt qua lão Đỗ một mảng lớn. Vì vậy chịu không có Chân khí thần diệu bổ trợ thiệt thòi, lần này hắn vẫn có lòng tin đè thằng này ra đất ma sát được.

Dù sao Đỗ Như Hối mới chịu thương, dù không biết hắn dùng cách nào để cho bản thân khí huyết có vẻ đã khôi phục như cũ nhưng Tống Khuyết tuyệt không tin mới qua mấy ngày thế những vết thương đó không còn ảnh hưởng.

Lần này chr phải đối mặt với chỉ có mấy thành chiến lực lão Đỗ nếu mình còn không nhân cơ hội hung hăng vả mặt đối phương mấy lần, Tống gia cũng thực cảm thấy xin lỗi bản thân.

Tiếp đó chiều hướng quả thật cũng ấn chứng như Tống Khuyết suy nghĩ.

Hai người lao vào nhau không cần thăm dò, đều dùng ra toàn lực một kích.

Chỉ một đòn thôi, hai bên cao thấp đã lập tức thấy rõ.

Tống Khuyết hoàn hảo không sứt mẻ đứng đó, Đỗ Như Hối còn là bị khủng bố cự lực đẩy lui về phía sau mấy trượng. Trong lòng hắn lúc này cũng như những người khác bên ngoài quan chiến, tất cả đều nổi lên kinh đào hải lãng.

Vị kia đen bóng hung nhân vậy mà thực sự có thể cùng Linh Giang Bang Đỗ bang chủ giao chiến mà chiếm thượng phong. – Đây là mọi người trong đầu ý tưởng.

Còn lão Đỗ càng là khó tin trợn mắt đến thiếu điều lòi con ngươi. Tiểu tử này lại lại lại tiến bộ rồi, hắn đều bị đối phương yêu nghiệt tư chất rung động cho hoài nghi nhân sinh.

Thế này còn đấu cái chim, theo đà này có lẽ mấy tháng nữa nhân gia đã phát triển đến mức tùy tiện một ngón tay cũng có thể đem toàn bộ Linh Giang Bang diệt.

Hắn trong đầu bi quan ý nghĩ không hạn chế được cứ thế mãnh liệt tuôn ra, cả người tinh thần ý chí cũng trở nên sa sút không ít.

Nhưng Tống gia là không cho hắn thời gian sầu lo đấy, thấy đối thủ lần nữa chém ra mấy đao, Đỗ Như Hối vội vàng đem tạp niệm gạt bỏ, chuyên tâm cùng đối phương giao chiến, chỉ hi vọng dùng mình nhiều năm kinh nghiệm lần này có thể tìm được cơ hội, nhất cử tiêu diệt cái này khổng lồ hiểm họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.