Nữ nhân này rất thần bí, hắn không thể đoán ra thân phận của nàng. Nếu
muốn biết nàng là ai chỉ sợ phải trở về Thanh Di Sơn hỏi thăm. Diệp Sở
nén xuống cái cám xúc như sóng cuộn trong lòng đi, lê cái thân thể mệt
mỏi của hắn về nhà Bạch Huyên.
Nữ nhân này mặc dù chỉ mới dùng mấy phần lực lượng nhưng một chưởng kia
đánh vào người thì Diệp Sở không tu dưỡng mấy ngày thì không thể nào
khôi phục được.
Khi Diệp Sở trở lại nhà Bạch Huyên thì trời cũng đã sập tối, vừa bước
chân vào phòng thì hắn thấy một bóng người đứng ở đó tự bao giờ, Diệp Sở sợ hết hồn nghĩ thầm trong nhà có trộm sao? Nhưng khi hắn đi vào một
chút, nhờ ánh sáng ở ngoài hắt vào thì mới thấy đó là Bạch Huyên.
Bạch Huyên đang mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, trong bóng tối
vẫn có thể thấy đôi mắt của nàng sáng bừng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm,
vóc người thướt tha kiều diễm đứng ở đó, vô cùng động nhân.
"Bạch Huyên tỷ còn chưa ngủ sao?" Diệp Sở nhìn mỹ nhân tuyệt sắc mà kinh ngạc hỏi. Hắn đi vào nhà đã cố tình nhón nhẹ chân, sợ sẽ đánh thức Bạch Huyên. Nhưng mà sao Bạch Huyên lại vào phòng hắn?
"Đã trễ như vậy mà ngươi vẫn chưa trở về, tưởng ngươi sẽ không về nên ta đi đóng giúp ngươi cái cửa sổ." Bạch Huyên giải thích, nàng sợ hắn suy
nghĩ lệch lạc nên dĩ nhiên là Bạch Huyên sẽ không nói ra ý tứ chân
chính.
Mấy ngày nay Diệp Sở trời nhá nhem tối là đã về, nhưng hôm nay không
thấy trở lại, Bạch Huyên tưởng rằng Diệp Sở đã hiện lại nguyên hình như
trước kia, lúc này đang cùng với Bàng Thiệu lăn lộn trên giường con ả
nào rồi. Bạch Huyên vẫn không muốn nhìn thấy Diệp Sở lại sống cuộc sống
thối nát như trước nữa. Bây giờ thấy Diệp Sở trở về, trong lòng nàng
không khỏi sinh ra mấy phần vui sướng.
"Ngươi đã về thì đi ngủ sớm một chút đi!" Gương mặt kiều diễm của Bạch
Huyên liền đỏ như gấc, thanh âm dị thường kiều mỵ thốt, nàng toan đi ra
ngoài thì thấy sắc mặt Diệp Sở tái nhợt, khóe miệng dường như còn có tơ
máu.
Bạch Huyên bị dọa cho nhảy dựng lên hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt như thế nào lại khó nhìn như vậy, con hộc máu nữa?"
Thấy Bạch Huyên bối rối, Diệp Sở khua tay, không muốn nàng phải lo lắng
nên đáp: "Không có gì! Bị thương một chút thôi, không đáng ngại! Nghỉ
ngơi mấy ngày là tốt rồi!"
Bạch Huyên đi tới vịn Diệp Sở, giọng có chút tức giận: "Ngươi không còn
nhỏ nữa, làm sao còn thích tranh cường háo thắng như vậy, giúp Bàng
Thiệu lấy lại mặt mũi hả?"
Chuyện Bàng Thiệu thỉnh cầu Diệp Sở vì hắn xuất thủ thì Bạch Huyên cũng
có nghe nói, lúc này thấy Diệp Sở như vậy nàng liền cho rằng hắn bị
thương cũng là do chuyện của Bàng Thiệu mà nên.
Diệp Sở cười cười, cũng không trả lời, nhưng nụ cười phối hợp với khuôn mặt tái nhợt đó dường như thảm đạm hơn.
"Bàng Thiệu cùng người ta tranh giành thị nữ, chuyện như vậy mà ngươi
cũng đi giúp hắn sao?" Bạch Huyên trừng mắt nhìn Diệp Sở, lấy khăn ướt
lau đi vết máu ở khóe miệng Diệp Sở, động tác vô cùng ôn nhu, bàn tay
nhỏ bé thỉnh thoảng đụng phải mặt Diệp Sở, mềm mại vô ngần. Bạch Huyên
đứng rất gần Diệp Sở, đến nỗi hắn có thể ngửi thấy được hương thơm trên
người nàng.
Hưởng thụ Bạch Huyên lau mặt giúp mình, ánh mắt Diệp Sở liền rơi lên
người của nàng, khiến cho Diệp Sở kìm lòng không đặng chính là: dưới lớp áo ngủ rộng thùng thình của Bạch Huyên hắn nhìn thấy rõ ràng hai điểm
hồng lồ lộ, hiển nhiên là Bạch Huyên bên trong không mặc cái gì cả.
Bạch Huyên vẫn chưa hay biết, vẫn còn đang dạy dỗ Diệp Sở: "Sau này tránh xa Bàng Thiệu một chút, hắn sẽ làm hư ngươi đó!"
Mấy lời này nếu Bàng Thiệu lúc này mà nghe được chắc chắn sẽ khóc rống
kể lể, tên Diệp Sở này mà còn sợ bị làm hư à? Hơn nữa là rốt cuộc ai làm hư ai mới được chứ?
"À! Đúng là phải cách xa hắn một chút, bằng không đúng là sẽ bị hắn làm
hư mất thôi!" Diệp Sở thấy Bạch Huyên vẫn chưa để ý đến hắn, ánh mắt lén lút dời đi, thật thà đáp.
"Dược liệu trong nhà phụ thân đã dùng cả rồi, ngươi cần gì thì bảo để ta đến nhà hảo bằng hữu của ông mua một chút nhé!" Bạch Huyên đứng lên,
dường như chuẩn bị đi chăm sóc cha của nàng.
"Bạch Huyên tỷ!" Diệp Sở vươn tay kéo lấy bàn tay nhỏ của Bạch Huyên,
cảm giác trơn mềm, thốt: "Đừng kinh động Bạch thúc! Chỉ bị thương nhẹ mà thôi, không có chuyện gì, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt thôi!"
Bị Diệp Sở kéo lấy tay, Bạch Huyên trong lòng không khỏi có chút thẹn
thùng, nhưng thấy ánh mắt trong suốt của Diệp Sở, động tác tự nhiên thì
nàng cũng không có vùng tay ra.
"Ngươi thật là không có chuyện gì chứ?" Bạch Huyên hỏi, đôi mắt ngó
chừng Diệp Sở, dù trong bóng đêm cũng không thẻ che dấu nét mị hoặc.
"Không có gì đâu!" Diệp Sở hồi đáp: "Ngủ một giấc thì ngày mai lại sinh long hoạt hổ thôi!"
"Được! Vậy ngươi đi ngủ sớm một chút đi!" Bạch Huyên dìu Diệp Sở lên giường, kéo gối đắp chăn cho Diệp Sở.
Bạch Huyên khom người giúp Diệp Sở đắp chăn, cổ áo rộng thùng thình hở
rộng, Diệp Sở đúng lúc nhìn vào cổ áo thì trông thấy hai ngọn núi trắng
toát đang lắc lư trong váy ngủ, rúng động tâm can, ánh mắt liền đóng
đinh vào đó.
Thấy Diệp Sở dị động, trong nháy mắt Bạch Huyên biết mình đã lộ hàng
rồi, liền túm chặt cổ áo, gương mặt nóng bừng, ráng hồng đầy mặt.
Diệp Sở vô cùng tự nhiên dời đi ánh mắt, nhẹ nhàng đáp: "Bạch Huyên tỷ không cần lo cho ta! Tỷ ngủ sớm một chút đi!"
Bạch Huyên đã quên trả lời câu hỏi của Diệp Sở, bối rối đắp kín chăn cho Diệp Sở xong thì cướp đường tháo chạy ra khỏi phòng hắn.
Từ lúc đi ra khỏi phòng, tim nàng vẫ nhảy lên thùm thụp, nụ cười vẫn nở
trên khuôn mặt đã đỏ bừng. Nghĩ đến cảnh mình bị Diệp Sở nhìn thấy cảnh
xuân, trong lòng Bạch Huyên tràn ngập sự ngượng ngùng.
Nhưng nghĩ tới Diệp Sở nhìn thấy mà còn giả bộ như không có chuyện gì
xảy ra thì nàng lại thất thố, nàng không khỏi cười khổ một tiếng. Thầm
nghĩ người nầy thật đúng là hoa gian lãng tử, mình so với hắn thì đúng
chỉ mới là cô bé.
Thở nhẹ ra một hơi, Bạch Huyên cố gắng dằn lại cảm xúc trong lòng, nhìn
thoáng qua hướng gian phòng Diệp Sở xong nàng mới đi về phòng của mình.
...
Diệp Sở vẫn chưa thể bình tĩnh như trước, mặc dù chỉ là nhìn trong
thoáng chốc nhưng hình ảnh ngọn núi tuyết trắng nõn căng tròn kia lại cứ như đóng đinh trong đầu của gã. Trong tâm trí không khỏi chớp động ra
hình ảnh diễm lệ kiều mỵ đó của Bạch Huyên.
Đúng là phải thừa nhận Bạch Huyên rất có lực sát thương đối với nam
nhân. Không có gã nam nhân nào có thể ngăn ở nét hấp dẫn mị hoặc nhường
ấy được.
...
Sáng ngày thứ hai, Bạch Báo nhìn thấy Diệp Sở và Bạch Huyên giống như
mất ngủ, đôi mắt thâm quầng, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Các ngươi bị sao
vậy?"
"A. . . " Diệp Sở cùng Bạch Huyên liếc mắt nhìn nhau, sau trăm miệng một lời đáp: "Không có gì!"
"Ừ? " Bạch Báo nghi ngờ, nhìn Diệp Sở thốt: "Sắc mặt ngươi khó coi như vậy có phải đã xảy ra chuyện gì?"
"À! Bị thương chút thôi! Không có gì đáng ngại!" Diệp Sở cười đáp, cũng
không dám nói quá nhiều, chỉ là ánh mắt không nhịn được nhìn về phía
Bạch Huyên một cái.
Bạch Huyên diễm lệ xinh đẹp, làn mi cong vút, khóe mắt chớp động run rẩy khiến người khác rung động, chiếc váy lụa dài màu đen bó sát eo, dưới
làn váy đen nhánh là ống quần bó chặc lấy đôi chân thon của nàng, cộng
với làn da bạch tuyết khiến người ta rúng động tâm can, chiếc áo bó cặc
càng tôn thêm bộ ngực cao vút của nàng khiến cho Diệp Sở không khỏi
tưởng tượng đến tràng cảnh nó không được bó buộc tối qua mà vươn cao
ngạo nghễ.
Bạch Huyên bị Diệp Sở quăng ánh mắt nóng rực kia thì dường như có chút
mất tự nhiên liền xoay người qua chỗ khác. Đôi khi nàng không thể tưởng
tượng được hắn chỉ là một thiếu niên, đôi mắt thành thục nóng bỏng đó
khiến nàng không thể thích ứng được.
Bạch Huyên mặc dù cố gắng muốn quên đi một màn tối qua đó nhưng nó đã để lại một dấu vết thật sâu trong tâm trí, nàng chỉ có thể hoảng hốt né đi ánh mắt của Diệp Sở mà thôi.
"Con đi giúp Diệp Sở mua ít thuốc và kim châm cứu đây!" Bạch Huyên nói xong thì ù té chạy mất.