Từ buổi chiều hôm ấy, sau một hồi bị Diệp Sở trò chuyện thân mật thì Bạch
Huyên không thể đối mặt một cách tự nhiên với hắn được nữa, dù rằng nàng cố gắng huyễn hoặc mình không có gì phát sinh cả, nhưng cả hai người
đều có cảm giác bối rối.
Với chuyện này Diệp Sở chỉ mỉm cười, có thể được nhìn thấy bộ dạng kiều
mị của Bạch Huyên một cách thường xuyên hơn thì cũng là một kiểu hưởng
thụ.
Hắn bị nữ nhân đánh một chưởng ở vương cung nhưng nàng ta ra tay không
độc ác lắm. Sau mấy ngày điều dưỡng Diệp Sở đã khôi phục gần như cũ.
Mấy ngày qua trừ thời gian dẫn Dao Dao đi chơi đây đó thì còn lại hắn
nghiên cứu quyển Hồng Sát cô bản lấy được trong vương cung. Bạch Báo lần đầu tiên nhìn thấy nó nằm trong tay Diệp Sở thì không khỏi kinh ngạc,
không hiểu sao đồ vật trong vương cung lại lọt vào tay hắn?
Bạch Báo không nén được sự tò mò liền hỏi làm sao Diệp Sở có được, nhưng câu trả lời nhận được khiến Bạch Báo không khỏi bật cười muốn té ghế.
Hắn đáp rằng đi vào đó trộm nên hiển nhiên Bạch Báo không thể tin. Sao
hắn có khả năng mò vào đó mà trộm cho được!
Nghiên cứu quyển Hồng Sát cô bản này mấy ngày, càng xem thì Diệp Sở càng mù mờ.
“Sát khí nhập thể, chuyển thành linh khí dùng cho bản thân. Sát linh nhất thể, ngưng thành âm dương!”
Diệp Sở nhớ lại một câu nói trong quyển Hồng Sát cô bản, ba câu phía
trước còn có thể thấu hiểu, nhưng “sát linh nhất thể, ngưng thành âm
dương” khiến hắn đau đầu vô cùng. Người tu hành vốn luôn giữ âm dương
điều hòa, một khi nó không cân bằng thì sẽ xuất hiện các tật bệnh. Âm
dương hài hòa là chuyện cần thiết nhưng sao ở đây lại nói ngưng thành âm dương.
Huống hồ sát linh nhất thể gần như là chuyện không thực tế? Nếu chuyển
sát khí thành linh khí vậy thì nó đã thuộc về phạm trù linh khí rồi, sao có thể nói là sát linh nhất thể được nữa?
Diệp Sở nghiên cứu không ra, nghĩ thầm có nên quay về Thanh Di Sơn để hỏi mấy nhân vật có tinh thần không bình thường kia không?
Diệp Sở ngày nhàn nhã đi chơi rồi nghiên cứu quyển Hồng Sát cô bản,
nhưng bên ngoài thì lại vì hắn mà sôi sục. Đầu tiên là vương cung, hai
vị quốc sư đứng đầu bị trọng thương, ngọc tỷ lại bị trộm khiến cho cung
đình khẩn trương vô cùng, Vương thượng thì ra chỉ lệnh cấm mọi người
truyền tin ra ngoài.
Sau đó là đến Tô Dung, tin tức Diệp Sở thầm mến nàng truyền đi sôi sục
khắp hang cùng ngõ hẻm, mỗi người đều nghĩa phẫn điền ưng, thề phải trục xuất Diệp Sở ra khỏi Nghiêu thành, để hắn khỏi vấy bẩn đến Tô Dung
thánh khiết của mọi người.
Nhưng tin tức chấn động hơn lại là Tô Dung chủ động tìm tới Lương Thiện, hỏi thăm hắn Diệp Sở hiện đang ở đâu, hơn nữa để lại lá thư mời cả
Lương Thiện và Diệp Sở.
Lương Thiện điên cuồng rồi, cả Nghiêu Thành cũng điên cuồng theo! Tô
Dung làm vậy có ý gì, chủ động tìm gặp Diệp Sở, không lẽ nàng động tâm
với hắn rồi?!
Ý nghĩ này vừa lóe ra trong đầu họ thì ai nấy đều cảm thấy đây là tin
tức lớn nhất ở Nghiêu thành trăm năm qua. Đám trẻ tuổi ở đây không ngừng tranh luận quanh chủ đề nóng bỏng này.
"Diệp Sở... Diệp Sở..." Diệp Sở đang ở trong phòng nghiên cứu quyển Hồng Sát cô bản, đã nghe thấy âm thanh của Lương Thiện từ xa, giọng điệu lại có vẻ gấp gáp làm hắn tưởng rằng có chuyện gì, nên hắn vội vàng đẩy cửa bước ra. Nhưng điều ngạc nhiên là trước mặt hắn Lương Thiện thở hồng
hộc, mặt mày lại đầy hưng phấn.
“Ăn nhầm xuân dược à, sao lại hưng phấn thế? Vậy ngươi không nên đến tìm ta nha?! Kiếm gấp nữ nhân đi!” Diệp Sở thấy Lương Thiện không có chuyện gì thì chuẩn bị đóng cửa lại tiếp tục nghiên cứu.
"Đợi... Đợi..." Lương Thiện nói chuyện cũng đứt quãng, thở từng hơi từng hơi dài đứt quãng, lá thư mới bay xuống tay Diệp Sở, "Cho ngươi! Tô
Dung muốn ngươi đến gặp nàng!"
"Hử!?" Diệp Sở ngạc nhiên, nghĩ thầm con quỷ nhỏ Tô Dung kia tìm mình có chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ muốn làm ít chuyện trả thù mình? Nghĩ đến một
mấy lần bị nàng nhào tới đè lên mặt đất, Diệp Sở không nhịn được nhớ tới xúc cảm mềm mại kia.
"Ngươi nhìn trên lá thư xem!" Lương Thiện cực kỳ hưng phấn, trong mắt
tỏa ra tia sáng ngó chừng Diệp Sở, hung hăng đập mạnh lên vai hắn:
"Ngươi được lắm! Cả viên ngọc quý của Nghiêu thành ngươi cũng có thể tò
te tút tít được, chúng ta đã xem thường ngươi rồi!"
"Hử!?" Diệp Sở nghi ngờ, nghĩ thầm mình và Tô Dung có quan hệ cái rắm ấy.
"Còn giả bộ!" Lương Thiện trợn mắt nhìn Diệp Sở: "Tô Dung là nhân vật
nào, trong cả Nghiêu thành chẳng bao giờ chủ động mời bất kỳ ai, tính ra ngươi là người đầu tiên. Hắc hắc, chẳng phải nàng xem trọng ngươi thì
là gì!"
Lương Thiện tay chân múa may liên hồi, thật giống như Tô Dung đang thích hắn vậy, mặt mày vì hưng phấn đỏ như mặt trời ban trưa.
"Con quỷ nhỏ này không giết ta là tốt lắm rồi!" Diệp Sở cười cười nói,
mở ra thư mời, thấy trên thư mời viết: “Ước hẹn thư phòng, không gặp
không về!'
Thấy những lời này Diệp Sở vẻ mặt hơi đăm chiêu, hắn và Tô Dung không có thư phòng ước hẹn gì cả. Nhưng nàng lại viết một câu như vậy, hẳn là ám chỉ ngự thư phong rồi. Chẳng lẽ nàng nhận ra người ăn cắp được trong
ngự thư phòng là mình?
"Cái gì con quỷ nhỏ! Đó là nữ thần trong lòng tất cả nam nhân Nghiêu
thành!" Lương Thiện rất bất mãn với “biệt danh trìu mến” của Diệp Sở đặt cho Tô Dung, lôi kéo Diệp Sở nói: "Đi! Đưa ta đi tham gia yến hội của
Tô Dung!"
Hiện tại Diệp Sở một lòng nghiên cứu Hồng Sát cô bản nên vốn muốn cự
tuyệt, có điều ánh mắt rơi lên hai chữ thư phòng trên thiếp mời, suy
nghĩ một chút hay là đi một chuyến sẽ tốt hơn!
"Ban đầu mình mặc y phục dạ hành, nàng hẳn là cũng chỉ là hoài nghi,
không thể xác định!" Diệp Sở thầm nhủ trong lòng, cảm thấy đi thử ý tứ
Tô Dung một chút cũng tốt. Dù sao nàng thật sự hầu như tin chắc, hơn nữa nếu tọc mạch cho vương cung thì sẽ tạo ra phiền phức không đáng có!
...
Nghiêu thành thư uyển tọa lạc tại một đảo nhỏ trên Hàn hồ, mặc dù không
lớn nhưng bởi vì trong khu vực hồ nên cảnh sắc rất đẹp. Vì vậy rất nhiều người học đòi văn vẻ thích đến nơi này, Diệp Sở cùng Lương Thiện ngồi
trên thuyền nhỏ đi tới thì trông thấy nơi này đã có không ít người rồi.
Chỉ có điều những người này nhìn thấy Diệp Sở thì nguyên cả đám trợn mắt nhìn.
Tràng cảnh này làm cho Diệp Sở kinh ngạc, nghĩ thầm mình coi như là
chuột chạy qua đường, nhưng cũng không đến mức để bọn hắn nhìn mình như
thấy kẻ thù giết cha vậy chứ?
"Ngươi lại mượn tên của ta ra ngoài làm chuyện thương thiên hại lý hả?"
Diệp Sở hỏi Lương Thiện bên cạnh. Hắn gần đây rất bề bộn, không có lý do gì khiến cho những người này cừu thị hắn như thế!
"Một mình ngươi làm ra chuyện tình tội ác ngập trời còn nghi ngờ ta!" Lương Thiện trả lời rất bất mãn.
"Đệch con cụ chứ, rốt cuộc là tại sao?!" Diệp Sở mắng to. Mình là người
thuần khiết cỡ nào, thuần khiết đến mức chỉ biết nghịch bùn, là một
người đơn thuần mà đến đám con nít cũng phải thấy tự ti!
"Hắc hắc! Tô Dung coi trọng ngươi, đối với người khác mà nói, đây chính
là chuyện tội ác ngập trời!" Lương Thiện lặng lẽ cười nói: "Ngươi nén bi thương đi! Rất nhiều người muốn tìm ngươi phiền toái đấy! Bất quá nếu
Tô Dung coi trọng ta thì chết cũng nguyện ý, còn sợ gì phiền toái!"
Diệp Sở kinh ngạc, cũng là không nghĩ tới cái lời đồn này đã lan rộng
như vậy rồi. Thấy Lương Thiện vẻ mặt dâm tiện, Diệp Sở sao còn không
hiểu rõ. Quạt gió thổi lửa ở bên trong, khẳng định không thể thiếu phần
Lương Thiện, hơn nữa thằng này nhất định xuất lực mạnh nhất.
"Có phải nên cảm tạ ta hay không?" Lương Thiện ngó chừng Diệp Sở nói:
"Nếu không phải ta truyền ra tin tức ngươi thầm mến Tô Dung, các ngươi
có thể đi vào chung đường nhanh như vậy sao, còn khiến cả Tô Dung cũng
chủ động hẹn hò với ngươi?"
"..."
Diệp Sở cố gắng thở ra một hơi uất khí, cố gắng trấn định tâm tình muốn bạo phát.
Nhưng nhìn đến khuôn mặt dâm tiện của Lương Thiện thì lại không nhịn được vung cước: "Cút!"
Diệp Sở đạp Lương Thiện xong, chậm rãi tiến vào trong thư uyển.
Thư uyển khá cổ kính, mới vừa tiến vào thì hương vị thơm mát tràn đến.
Nhưng ngay khi Diệp Sở còn chưa hít hà được ngụm nào, đã nghe thấy một
câu rống giận: "Diệp Sở, ngươi còn dám đến sao! Nói! Ngươi và Tô Dung
rốt cuộc là chuyện gì?"
Trương Tố Nhi trợn tròn mắt chiếu thẳng vào Diệp Sở, mấy ngày gần đây Tô Dung quá mức khác thường. Hơn nữa ngoài dự liệu của nàng, Tô Dung lại
chủ động hẹn gặp Diệp Sở, điều này làm cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây là chuyện trước kia chưa xảy ra bao giờ!
Nghĩ thầm lần trước bị ôm một cái, không kẽ lại khiến Tô Dung thích tên bại hoại này luôn rồi?