“Sao hả, không hoan nghênh ta ư? Ta đi đây!” Diệp Sở nhìn lên người Trương
Tố Nhi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ. Đôi ngươi trợn tròn xoe đen láy, rõ ràng là một giai nhân. Khó trách Bàng Thiệu lại có ý tứ với nàng.
Nhìn Diệp Sở xoay người ra bộ muốn thực sự bỏ đi, Trương Tố Nhi gấp giọng quát: “Đứng lại!”
Nàng cũng ước gì Diệp Sở có thể cút nhanh một chút nhưng sợ Tô Dung tức
giận. Dù sao Tô Dung cũng đã tốn không ít tâm tư để mời thằng này đến.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta ở lại nơi này hay muốn ta đi?” Diệp Sở cười
nhìn Trương Tố Nhi. Hắn nghiêng người tựa vào vách tường, ánh mắt khinh
bạc quét qua quét lại trên ngực lẫn đùi của nàng.
“Đi cùng ta tới gặp Tô Dung!” Trương tố Nhi hít sâu vài vài hơi, cố gắng cho bản thân mình tâm bình khí hòa trở lại. Thầm nghĩ, so đo với tên
khốn kiếp này chính là tự mình chịu tội.
“Đưa Tô Dung đến gặp ta!” Diệp Sở cười nói, ánh mắt hướng về phía đại
sảnh. Tô Dung đang bị một đám người vây quanh, hắn không muốn đi vào cái vòng náo nhiệt ấy.
Nhưng câu nói vừa rồi của Diệp Sở dẫn đến không ít người trợn mắt nhìn
hắn. Đám chị em khuê phòng bên cạnh Trương Tố Nhi lại càng tức giận
không ngớt.
“Hắn tưởng mình là ai, còn muốn Tô Dung đến gặp hắn?!”
“Hừ, Tô Dung của chúng ta chỉ cần nói một câu, không biết có bao nhiêu
nam nhân rối rít vẫy đuôi chạy tới! Hắn còn ở đó tự cao tự đại!?”
“Đuổi hắn quách đi! Bại hoại như vậy, tự cho mình có mấy phần thực lực là giỏi lắm sao?”
“...”
Một đám thiếu nữ mắng mỏ, lớn tiếng lên án Diệp Sở. Lương Thiện đi tới,
thấy vậy không khỏi phải co đầu rụt cổ, cũng không dám đến thân cận Diệp Sở. Không biết Diệp Sở làm cái vẹo gì mà lại khơi dậy lửa giận của đám
nương tử quân này như thế?!
“Qua đây! Bảo Tô Tiểu Dung qua đây!” Diệp Sở dường như không nghe được
những câu mắng sa sả, hướng về phía Trương Tố Nhi cười cười. Xoay người
lại nhìn xuyên qua cửa sổ, hắn ngắm Hàn hồ như một tấm gương sáng, gió
mát hiu hiu mang theo không khí lành lạnh, khá là thoải mái. Diệp Sở
không khỏi nhớ về Tây hồ của kiếp trước, nó cũng có vài phần tương tự
Hàn hồ.
Một đám nữ nhân đang nhao nhao lên án Diệp Sở thấy hắn vẫn lẳng lặng
đứng đó bèn liếc mắt nhìn nhau. Không ngờ rằng các nàng mắng chửi khó
nghe như vậy mà loại cặn bã của Nghiêu thành ấy cũng nhịn được. Không
phải tính tình của hắn ba năm trước là thô bạo nhất hay sao?
Giờ phút này, Diệp Sở đang đứng ở cửa sổ đưa lưng về phía các nàng, toàn thân hòa hợp với non sông tươi thắm hợp thành một thể, lại mang theo
mấy phần cô độc và tĩnh mịch, cũng chính vì thế lại mang đến cảm giác
khá mê người. Nhưng nghĩ về Diệp Sở luôn phóng túng ngược ngạo, cảm giác ấy đã biến mất trong nháy mắt.
“Ta đi hỏi Tô Dung một chút!” Trương Tố Nhi lắc đầu, cuối cùng cũng chọn cách qua thông báo cho Tô Dung. Cả đám thiếu nữ không biết vì sao lại
cũng bỏ qua việc tiếp tục rủa xả Diệp Sở.
Khi Trương Tố Nhi chuyển lời của Diệp Sở cho Tô Dung, nàng lại thực sự
đuổi hết đám đông đang vây lấy mình mà cất bước đi tới chỗ Diệp Sở đang
đứng.
Nhìn Diệp Sở đứng tựa vào cửa sổ, ánh mắt xa xăm trên Hàn hồ mà lẳng
lặng đứng không gây một tiếng động, Tô Dung cũng không quấy rầy. Ánh mắt nàng rơi vào bóng lưng của Diệp Sở, giờ nó đã cao lớn và tráng kiện hơn trước kia nhiều rồi.
Nhớ lại bóng người trong vương cung, lần đầu Tô Dung phát hiện ra Diệp
Sở không còn giống với quá khứ, một chút nàng nhìn cũng không thấu!
Diệp Sở chỉ lặng yên đứng đó, dáng vẻ cô độc không hợp với thế giới này. Tô Dung nghĩ thầm, nếu không phải thanh danh Diệp Sở quá bại hoại, bằng thực lực hiện thời của hắn, bóng lưng mê ly như thế sẽ tạo thành lực
hấp dẫn rất lớn với nữ nhân.
Tô Dung đi đến bên cạnh Diệp Sở, sóng vai đứng cùng hắn bên cửa sổ, dõi
theo ánh mắt hắn mà nhìn qua, chỉ thấy hắn thất thần nhìn chăm chú vào
chiếc cầu hình vòm cong mà nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”
“Ta đang suy nghĩ, đổi tên chiếc Ngũ Hoàn Kiều này thành Đoạn Kiều thì
co lẽ tốt hơn!” Diệp Sở quay sang nhìn thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh rồi
nói.
“Vì sao?” Tô Dung hỏi với vẻ khó hiểu.
“Không có gì!” Diệp Sở cười cười thu lại tâm tư, cũng không thể kể lại
cho các nàng toàn bộ truyền thuyết Bạch Xà được. “Tìm ta có chuyện gì?
Cầu ái hay cầu hôn?”
Trong nháy mắt, Diệp Sở đã trở về thành kẻ có hành vi phóng đãng, bộ
dáng khinh bạc mà đánh giá Tô Dung. Chỉ có điều, những người bên cạnh
nghe được mấy câu này thì lại vang lên một trận nhục mạ thằng này không
biết xấu hổ.
“Buổi tối kia, có phải là ngươi hay không?” Tô Dung nhìn Diệp Sở mà hỏi thẳng, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng quắc.
“Buổi tối nào? Chuyện gì?” Diệp Sở ra vẻ kinh ngạc, trợn mắt nhìn Tô Dung.
“Ngươi không cần giả bộ!” Tô Dung trừng mắt nhìn Diệp Sở, nói: “Ngươi
biết điều ta nói chính xác là gì, nói thẳng vào chuyện đó đi!”
Diệp Sở lắc lắc đầu, nhún vai với vẻ vô tội: “Ta thật không biết! Chẳng lẽ là...?!?”
Diệp Sở trợn mắt tròn xoe, tầm mắt chiếu thẳng vào bụng Tô Dung nói với
vẻ không dám tin: “Cha của đứa bé là ai? Ngay cả chuyện như vậy ngươi
cũng không rõ?”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Tô Dung nhìn Diệp Sở nói: “Có phải ngươi hay không? Nàng là ai?”
Diệp Sở như cảm thấy không thể tin nổi, lắc đầu thở dài thốt: “Thật là
thiên hạ kỳ văn mà! Cô vậy mà không biết là ai hả? Không phải cô muốn ta chịu trách nhiệm chứ? Ta nói cho cô biết, mấy ngày rồi đã không đi đâu
vào buổi tối cả, chỉ ru rú trong nhà tu tâm dưỡng tính mà thôi. Cô đừng
trông vào chuyện mang ta ra làm thằng bố tiện nghi. Ta cảm thấy, con cái do mình tự tạo ra thì tốt hơn!”
Mới đầu Tô Dung có nghe cũng không hiểu, về sau mới kịp phản ứng, toàn
bộ khuôn mắt trong nháy mắt đỏ bừng lên vô cùng kiều diễm: “Ngươi nói
hươu nói vượn gì thế?”
“Cô hỏi buổi tối hôm kia có phải ta hay không?! Đây chẳng phải đang bàn
về chuyện ấy còn gì nữa? Đàn ông trưởng thành, trừ phi làm chuyện chế
tạo con người thì sẽ rất khó ngủ đó!” Diệp Sở lắc đầu, nghiêm túc nói
tiếp: “Thật sự không phải ta! Đừng hòng mơ tưởng ta sẽ chịu trách
nhiệm!”
Lương Thiện nghe Diệp Sở nói mà trợn mắt há hốc mồm, cả đám người cũng
mắt tròn mắt dẹt nhìn Diệp Sở và Tô Dung. Diệp Sở có ý gì? Chẳng lẽ Tô
Dung có...?!? Hơn nữa lại không biết phụ thân của đứa bé là ai sao?!
Tô Dung thấy mọi người nhìn mình như người mọi, trong lòng hận không thể đập chết Diệp Sở ngay tức khắc. Diệp Sở tuy nói hươu nói vượn, nhưng
nếu có người tin thì thanh danh của mình lập tức bị hủy diệt hoàn toàn.
Ba người thành hổ, nàng biết lời đồn kinh khủng cỡ nào!
“Không phải...!!” Tô Dung lắc đầu, tức giận quát lớn.
“Không phải cô hả?” Diệp Sở ‘ồ...’ lên một tiếng: “Ta đã nói mà! Trong
lòng ta, cô vẫn là một nữ hài tương đối truyền thống, làm sao lại dính
vào chuyện này cho được! Không phải cô, vậy chắc là một người bạn tốt
nhất của cô rồi! Là ai hở?”
Tô Dung định cắt lời nhưng Diệp Sở không cho nàng cơ hội ấy. Hắn thở dài một hơi ra chiều rất buồn tiếc: “Con gái bây giờ thiệt là... thói đời
hiện tại suy đồi quá thể! Cứ mang suy nghĩ muốn chu toàn với đàn ông là
phải hoan hỉ, cấu kết nhau làm mấy chuyện kích tình bậy bạ. Chỉ đùa vui
mấy lần đã bắt đầu tơ hào mấy thứ trên bộc trong dâu rồi, lại cảm giác
vui vẻ lắm sao? Tuyệt đối không biết tự trọng mà! Giờ này còn không biết đứa bé là con ai... Đối với những cô bé như vậy, ta chỉ muốn nhắn các
nàng một câu: vui lòng liên lạc với ta!”
“Xì...”
Có người nhịn không được bèn phun cả ngụm nước bọt ra, trợn mắt há mồm
nhìn Diệp Sở đang chính khí ngời ngời đang phê phán phụ nữ.
“Khốn kiếp mà!” Lương Thiện nghĩ thầm thằng Diệp Sở này đã vô sỉ đến mức không cần thể diện nữa rồi. Chỉ có hắn mới dám phun ra những câu kiểu
đó. Lại ở nơi đây nói những lời đại nghĩa bừng bừng như vậy, không sợ
những nữ nhân này thù hận hắn đến chết hay sao?
Cả đám chị em nghe đoạn trước Diệp Sở nói, vẫn còn đang mắng Diệp Sở lấy tư cách gì mà dám dạy dỗ người khác. Nhưng khi nghe đến câu cuối, cả
bọn suýt nữa phì cười thành tiếng. Có điều thử nghĩ xem, đây mới chính
là hành vi của loại cặn bã. Chẳng qua, các nàng nghĩ ngươi mơ đẹp ghê,
nếu người khác thật sự không biết liêm sỉ cũng không đến nỗi phải tới
tìm ngươi!
“Ngươi...” Chỉ có Tô Dung là mặt đỏ đến tận mang tai. Bị Diệp Sở đem ra
làm trò cười, nàng không còn dám hỏi người đã xuất hiện vào đêm ấy có
phải là Diệp Sở hay không nữa.