"Rất xin lỗi, không biết cô nương ở bên trong!" Diệp Sở nói với Đàm Diệu Đồng, giọng nói đều đều không hề có sự ngượng ngùng. Quả thật hắn không biết Đàm Diệu Đồng bên trong, hơn nữa nàng lại có cùng sở thích với Tình Văn Đình.
"Không sao... không có gì!" Khuôn mặt nàng đỏ ửng như say rượu, lảng đi né tránh ánh nhìn của Diệp Sở nhưng cũng không có ý trách cứ hắn. Nàng nghĩ hắn vốn không cố ý nên sẽ bỏ qua. Có điều trong lòng thì lại âm thầm hối hận, tại sao mình lại lười đến mức quên khóa cửa, thậm chí ngủ say đến mức đối phương gõ cửa cũng không tỉnh dậy được.
Lúc này Bàng Thiệu ở một bên mắt tròn mắt dẹt, ‘giờ mới hiểu’ tiếng thét chói tai kia bắt nguồn từ chuyện gì, ngơ ngác nhìn Diệp Sở, trong lòng thấy ê ẩm. Cầm thú là như thế nào? Đây là minh chứng rõ ràng nhất nha!
Nhìn người ta sạch sành sanh xong xem như là chưa từng. Bàng Thiệu cảm giác, mình thua thiệt đối phương là có lý, bởi vì bản thân không thể vô sỉ bằng Diệp Sở.
"Kết thúc như vậy sao? Diệp Tĩnh Vân không biết đang ngẫm nghĩ chuyện gì, đôi mắt đẹp dao động, nhìn Diệp Sở mỉm cười nói: "Coi như là ngoài ý muốn thì ngươi cũng phải tỏ chút thành ý đền bù chứ?!"
Diệp Sở biết nữ nhân này sẽ không đơn giản cho qua. Mặc dù không biết đối phương có ý đồ gì nhưng hắn sẽ không để nàng được như nguyện: "Dĩ nhiên rồi! Nếu như Diệu Đồng có việc cần giúp đỡ, ta sẽ không hề từ chối."
Diệp Sở cứ bám chặt vào Diệu Đồng, mục đích muốn báo cho Diệp Tĩnh Vân đây là chuyện riêng giữa mình và Đàm Diệu Đồng, không liên quan gì tới ngươi.
Diệp Tĩnh Vân lại như không thấy được tín hiệu của hắn, lại cười nói với Diệu Đồng: "Không phải ngươi muốn ăn cá Hàn hồ hay sao? Vừa lúc hiện tại có cu li, để hắn đi bắt vài con là được rồi."
Tình Văn nói chuyện nhẹ nhàng giọng điệu vô cùng bình thường, giống như chuyện mình vừa nói không đáng kể gì. Nhưng Diệp Sở không khỏi phải lạnh người, thầm nghĩ nữ nhân này thật độc ác! Sai mình xuống mình bắt cá, làm như mình là cá không bằng?
"Diệu Đồng sẽ không nỡ ác độc như vậy nhỉ?!" Diệp Sở mỉm cười với Diệu Đồng. Hắn thấy nàng đi ra ngoài mà mặt vẫn đỏ bừng, ngồi yên một chỗ bộ dạng vô cùng xấu hổ. Hắn nghĩ thầm quả nhiên là cô nàng hiền lành nhân hậu, hẳn sẽ không nghe theo lời của Tình Văn, hung tàn giống như nàng.
"Vậy ngươi giúp ta mua mấy con nhé!" Lần đầu tiên Đàm Diệu Đồng mở miệng, thanh âm trong trẻo, nhẹ nhàng động lòng người.
Thật sự Diệp Sở muốn ôm cô gái kiều mỵ này mà hôn mạnh vài cái, thầm nhủ quả thật là cô gái thiện tâm hiền dịu. Hắn vốn chuẩn bị tinh thần bị làm khó dễ, nào ngờ đối phương chỉ cần mình mua vài con cá là xong chuyện.
Diệp Tĩnh Vân khá tiếc hận, Đàm Diệu Đồng dạy mãi mà không nên thân nhưng có điều cũng hiểu tính tình nàng vốn dịu dàng nên cũng không nói thêm gì nữa.
"Bàng Thiệu!" Diệp Sở liếc mắt sang nhìn: "Ngươi chạy đi mua mấy con cá chính gốc Hàn hồ, tìm một đầu bếp bản địa nấu bữa cơm. Nhiệm vụ này không quá khó khăn nhỉ?"
Bàng Thiệu đang muốn cự tuyệt nhưng lại trông thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Sở, lời nói vừa đến đầu lưỡi thì đã vội nuốt xuống, mỉm cười trả lời: "Dĩ nhiên rồi! Chút chuyện nhỏ mà thôi, giao hết cho ta đi!"
"Bỏ qua hắn đơn giản như vậy, ngươi cũng dễ nói chuyện quá đi!" Tình Văn Đình ôm lấy Diệu Đồng, miệng cười khanh khách không ngừng: "Chẳng lẽ ngươi lại ưng ý Diệp Sở rồi? Tuy rằng hắn ít hư hỏng hơn Bàng Thiệu nhưng cũng chẳng tốt lành gì, ngươi chớ để hắn lừa gạt. Tên này gạt người mà mắt không chớp chân không run đâu."
"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!" Đàm Diệu Đồng vội vàng giải thích, muốn bịt miệng Tình Văn Đình lại
"Há há..." Tình Văn Đình cười khoái chí. Nàng vốn biết tính tình Diệu Đồng luôn như vậy, tất nhiên không bao giờ để mắt đến Diệp Sở. Chẳng qua nàng vẫn muốn trêu chọc Diệu Đồng một hồi.
Diệp Sở nhìn hai cô nàng đùa giỡn, thình thoảng lộ chút cảnh xuân khiến con mắt của hắn không thể dời đi đâu được. Cảnh tượng như vậy không phải ai cũng có dịp được chiêm ngưỡng nha.
"Lần này ngươi tới Nghiêu thành làm gì?" Diệp Sở hỏi Tình Văn Đình: "Đừng nói là cố ý đến thăm vì nhớ ta đấy chứ?!"
"Không có giấc mơ nào đẹp đến thế đâu!" Nàng đảo mắt: "Nếu không phải vừa đúng lúc gặp được Bàng Thiệu, bổn Thánh nữ suýt chút nữa đã quên mất ngươi là ai rồi. Ta nghe nói ngươi nổi danh ở Nghiêu thành, như chuột chạy qua đường, ai cũng đòi đuổi giết nhỉ?"
"Thằng nào dám nói xấu ta?" Diệp Sở nghĩ thầm lát nữa phải dạy dỗ lại Bàng Thiệu cho thật tốt, tên này lâu ngày nhờn mặt rồi: "Ta ở Nhiêu thành tiếng tốt ngút trời, được khen quân tử đương thời, tuyệt đại hảo nam nhân!"
"Ặc ặc.." Diệp Tĩnh Vân không nhịn được cười, phun luôn ngụm trà trong miệng ra, thẳng hướng Diệp Sở. May là hắn phản ứng nhanh vội vàng nhảy tránh đi mới thoát nạn được.
"Ngươi có mặt mũi nói nhưng lời như thế?" Đôi mắt đẹp trừng trừng với Diệp Sở, "Có cần ta đem từng chiến tích trong lịch sử của ngươi kể ra đây không?" Nói xong câu đó, Diệp Tĩnh Vẫn hếch mặt lên khiêu khích Diệp Sở.
"Ha ha, cứ tự nhiên!" Diệp Sở không hề sợ sệt nhún nhún vai nói: "Thế nhân đều đen tối, duy ta tâm sáng như trăng rằm! Ngươi cảm thấy nam nhân chính trực xưa nay có thể bị vấy bẩn bằng mấy câu nói xấu của ngươi sao?"
"Xì..." Diệp Tĩnh Vân bĩu môi: "Bổn tiểu thư không có hứng thú nói mấy chuyện ác tâm của ngươi. Có điều vị biểu muội Kỷ Điệp kia vẫn còn mong nhớ ngươi nha. Hắc hắc, ta thật sự không đảm bảo thời điểm tâm tình đang khó chịu, nàng sẽ đến Diệp gia to nhỏ mấy điều đâu."
Diệp Sở không để ý tới nàng nữa, quay sang nói chuyện với Tình Văn Đình: "Nếu ngươi không tới thì ta chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ rời khỏi Nghiêu thành."
"Rời Nghiêu thành sao? Trở về núi hả?" Đôi mắt Tình Văn Đình sáng rỡ: "Đưa ta cùng đi được không?"
"Nếu như ngươi không sợ bị ném vào động rắn thì cứ tự nhiên đi theo." Diệp Sở nhún nhún vai nói.
Chỉ một câu nói thôi đã khiến Tình Văn Đình rụt vòi: "Thôi đi vậy! Một đám người bất bình thường, nhìn thấy bọn họ thì ta sợ cũng điên theo luôn mất."
Có điều, Đàm Diệu Đồng ngồi bên nghe được những những lời trò chuyện của hai người thì không khỏi thắc mắc, với thân phận của Tình Văn Đình thì còn có nơi không thể đi được?! Tuy vậy, Diệu Đồng cũng không để lộ ra mặt.
Đặc biệt hơn trong lời nói của Văn Đình, muốn Diệp Sở dẫn nàng tới đó. Nơi nàng không thể vào được, Diệp Sở liệu rằng có bản lãnh gì để mang Văn Đình đi đây?
"Ta có chút việc nhỏ muốn nhờ ngươi đây." Diệp Sở nói với Văn Đình, lấy ra tờ giấy từ trong ngực: "Có thể giúp ta tìm mấy thứ này không?” Tình Văn Đình nhận lấy, hai nàng khác cũng tò mò ghé mắt sang nhìn.
"Cực Ý Ngọc!"
Ba chữ không lớn không nhỏ hiển hiện trên tờ giấy khiến ba nàng sửng sốt. Dù sao thì tam nữ không phải xuất thân từ gia đình bình thường, nên đối với nhưng vật trân quý như thế này đều hiểu biết.
Nhưng mà Diệp Sở cần vật quý giá này làm gì?
Chỉ có Tình Văn Đình thấu hiểu được: "Ngươi chuẩn bị đột phá hả?"
"Không khác là bao! Ngươi cũng biết ta có chút đặc thù, muốn đột phá cần phải mượn dùng thứ này. Có thể tìm giúp ta không?" Diệp Sở nhìn Tình Văn Đình, nếu như nàng không thể tìm được thì đành phải nghĩ biện pháp khác. Có thứ này, mình đột phá dễ dàng hơn một chút, bằng không sẽ gặp hung hiểm không hề nhỏ, dù sao hắn không hề giống với ngươi thường!
"Sư môn ta cũng có, nhưng trong một thời gian nữa ta không trở về nên hơi khó nói." Tình Văn Đình có phần khó xử: "Ta cố gắng thử! Nếu như lấy vào tay thì sẽ cho Bàng Thiệu liên lạc với ngươi."
Diệp Sở không hề quá ngạc nhiên với câu trả lời của nàng, nhưng Diệp Tĩnh Vân lại khiếp sợ không thôi. Đầu tiên đừng nói Cực Ý Ngọc trân quý, vậy mà chỉ vì yêu cầu của Diệp Sở mà Văn Đình đã lập tức đáp ứng, khiến nàng vô cùng king ngạc. Tình Văn Đình từ lúc nào lại dễ tính như thế? Nàng là Thánh nữ ngồi ở ngôi cao đấy!
"Văn Đình! Ngươi thật đáp ứng?" Diệp Tĩnh Vân không nhịn được nhắc nhở nàng.
"Sao lại không? Có vấn đề gì à?" Tình Văn Đình nghi hoặc nhìn Diệp Tĩnh Vân, thầm nghĩ nàng sao lại hỏi mình như thế? Diệp Sở chỉ nói ra một yêu cầu nho nhỏ thôi mà, cái gì mà có đáp ứng hay không!
Thấy Tình Văn Đình như thế, trong lòng Diệp Tĩnh Vân càng nghi ngờ hơn, không nhịn được kéo Tình Văn Đình sang một góc. Nàng cũng không muốn bạn tốt của mình bị tên bại hoại này lừa gạt.
Thấy Diệp Tĩnh Vân kéo Tình Văn Đình đi mất, Diệp Sở cầu còn không được. Trước mặt hắn bây giờ chỉ còn lại Đàm Diệu Đồng, ánh mắt Diệp Sở đóng đô không dời trên người nàng.