"Muộn rồi?" Tình Văn Đình nhìn thoáng ra ngoài. Mặt trời còn chưa ló dạng hết mà tính là muộn sao? Hơn nữa Diệp Sở là ai ta còn không rõ à? Bình
thường hắn ngủ thêm được một chút thì không bao giờ dậy sớm một chút.
Quen hắn bấy lâu nay, nàng chưa từng thấy hắn ta dậy sớm như vậy.
Tình Văn Đình muốn đốp lại nhưng thấy có hai người đang đi vào. Bên trái chính là cô gái mà Diệp Sở đã nhìn sạch sẽ, mặt nàng ta lúc này vẫn đỏ
rực, ráng hồng đầy mặt, cụp mắt né đi ánh nhìn của Diệp Sở. Nụ cười như
hoa đẫm sương, đôi mắt như rượu thuần, nụ cười như có như không khiến
người ta lạc phách. Diệp Sở nhìn bộ dáng xinh đẹp vô ngần của nàng thì
không kìm được nhớ tới cảnh tượng ấy, tâm can liền rung động không thôi.
Diệp Sở khó khăn lắm mới rời mắt ra khỏi nàng, ánh mắt hắn lại lập tức
đóng đinh lên một nàng khác. Đình đình ngọc lập, mắt phượng mày ngài,
khuôn mặt tròn trịa, hấp dẫn người ta nhất chính là đôi chân thon dài,
bắp đùi l thon trơn mượt càng tôn lên vòng eo và cặp mông cao vút, không kém phần động lòng người.
Tình Văn Đình đứng một chỗ với hai nàng, ba nữ nhân xinh đẹp đứng một
nơi khiến cho Bàng Thiệu đứng bên cạnh phải trợn mắt há mồm, thần hồn
như bị người ta lấy đi mất. Ba mỹ nữ cùng một chỗ tạo đã nên một cảnh
tượng xinh đẹp tuyệt luân.
"Giới thiệu các ngươi một chút, hắn là Diệp Sở, hai vị này là Diệp Tĩnh
Vân và Đàm Diệu Đồng!" Tình Văn Đình giới thiệu lẫn nhau, lúc này Đàm
Diệu Đồng mới dám nhìn Diệp Sở lần đầu, nhưng gương mặt vẫn đỏ bừng như
máu như trước.
"Ngươi là Diệp Sở?" Diệp Tĩnh Vân ưỡn thẳng người, ánh mắt sáng quắc
nhìn chằm chằm Diệp Sở hỏi, dường như muốn nhìn thấu hắn vậy.
"Ngươi biết ta sao?" Diệp Sở thấy Diệp Tĩnh Vân kinh ngạc như vậy bèn tò mò hỏi. Trong trí nhớ hắn cũng không có người nào như vậy, càng không
gặp một nàng chân dài gợi cảm như nàng ta nha, nếu không thì hắn làm sao lại quên mất chứ.
Diệp Tĩnh Vân đánh giá Diệp Sở với vẻ cổ quái, thấy ánh mắt Diệp Sở rơi
vào đôi chân của nàng, trên mặt nàng liền phủ lên một tầng sương lạnh,
nghĩ thầm hắn quả thật là giống hệt như lời đồn đãi.
"Không nghĩ tới là ngươi!" Diệp Tĩnh Vân thấy Diệp Sở vẫn đang nghi ngờ
thì mới nói toạc ra: "Ngươi đúng là gan cùng mình, dám làm chuyện đó với biểu muội Kỷ Điệp."
Diệp Sở liền hiểu, trong đầu đã nhớ ra một chuyện, gia chủ đương thời
của Diệp gia ở đế quốc có một nữ nhi gọi là Diệp Tĩnh Vân. Chỉ bất quá
hắn vẫn chưa từng gặp qua, đúng là không nghĩ tới lại câu hồn như vậy.
Không ngờ nàng ta cũng quen biết với Tình Văn Đình, hơn nữa nhìn xem bộ
dạng thì quan hệ còn không tệ nữa.
"Các ngươi biết nhau?" Tình Văn Đình và Đàm Diệu Đồng không nhịn được kinh ngạc nhìn Diệp Tĩnh Vân hỏi.
"Ta sao không nhận ra được chứ! Nói đến thì hắn cũng là người của Diệp
gia, là thành viên của một chi thứ. Nói là biểu đệ của ta cũng không
ngoa!" Diệp Tĩnh Vân đột nhiên cười nói, tầng sương lạnh trên mặt đã bay biến đi đâu mất, nhạo báng nhìn Diệp Sở.
Diệp Sở khẽ giật mình, dù hắn không biết Diệp Tĩnh Vân là hạng người gì
nhưng hắn cũng biết nữ nhân này tuyệt đối sẽ không có hảo cảm với mình,
lúc này đối với mình một bộ như vậy, thì không gian cũng là tặc mà thôi.
"Ngươi thuộc chi thứ của Diệp gia? Biểu đệ Tĩnh Vân à?" Tình Văn Đình vô cùng kinh ngạc hỏi, nàng đúng là lần đầu tiên biết Diệp Sở một cái thân phận như vậy.
"Ha ha! Thánh nữ điện hạ này, nàng như thế nào biết Diệp Sở vậy?" Diệp
Tĩnh Vân vô cùng kinh ngạc hỏi, cái tên này được mệnh danh là kẻ cặn bã
nhất Nghiêu thành từ trước đến nay, như thế nào lại có thể quen biết với một thiên chi kiêu nữ như Tình Văn Đình được.
"Vô tình biết nhau!" Tình Văn Đình cũng không có giải thích nhiều, nói
tránh sang chuyện khác: "Sau này đừng gọi ta là Thánh nữ điện hạ nữa,
chúng ta đều là bằng hữu, cứ gọi ta là Văn Đình được rồi."
Bàng Thiệu cuối cùng cũng định thần lại trong sự kinh diễm, ưỡn ngực
nghiêm mặt nhìn Tình Văn Đình hỏi: "Điện hạ, chúng ta cũng coi như là
bằng hữu, sau này ta có thể gọi ngài bằng tên rồi phải không?"
"Không được!" Tình Văn Đình trợn mắt nhìn Bàng Thiệu đáp, đôi mắt đẹp xứng với chiếc cổ tròn, tiếu lệ động nhân.
"À!" Bàng Thiệu mặt mày như bánh bao chiều, ỉu xìu đáp một tiếng. Thấy
Diệp Sở đứng bên cạnh hắn cười ra vẻ hả hê lắm, hắn như nhớ lại điều gì
đó, bèn quay sang Tình Văn Đình mách: "Điện hạ ơi, kẻ thủ ác ban đầu
không phải là ta, ta thề đó!"
Một câu nói kia liền khiến ánh mắt Tình Văn Đình bắn về phía Diệp Sở,
hiển nhiên là nàng nhớ tới một màn kia, nụ cười đỏ hồng đẹp như Tây Thi
say rượu.
"Diệp Sở! Ngươi có thể cho ta một cái lời thích không?" Tình Văn Đình nhìn chằm chằm Diệp Sở, hỏi với vẻ chất vấn.
"Hả! Ngươi nói gì?" Diệp Sở ngu ngơ hỏi, tựa như hắn chả biết cái gì,
nhưng sau đó nhìn Bàng Thiệu rất khinh thường đáp: "Ngươi đừng có thề
thốt trước mặt đám người quen cũ như chúng ta có được không vậy? Ta nhớ
ngươi có nói là: “Lừa nữ nhân thì thề là hiệu quả nhất, lần nào lừa cũng thành công.” Lừa người ta thì cũng thôi, ta với Tình Văn Đình biết
ngươi ráo trọi cả rồi, ngươi thấy có cần thiết phải làm vậy không hả?"
Mấy lời Diệp Sở khinh bỉ kia truyền đến tai Tình Văn Đình khiến nàng liền chuyển mủi giáo sang Bàng Thiệu.
"Ta..." Bàng Thiệu nóng nảy hô lên, hắn có nói câu đó bao giờ đâu, hắn
luống cuống giải thích: "Ta không có... Ta thề là ta chưa hề nói qua. .
."
"Này… Ngươi vừa thề đó!" Diệp Sở thở dài một hơi, nhìn Tình Văn Đình
nói: "Tên khốn này có nói bậy bạ gì về ta nữa không? Ta biết, lúc trước
tên này bị ta đánh mấy trận nên trong lòng không phục, muốn lấy lại mặt
mũi lắm rồi. Lần này cũng không biết hắn chơi cái trò gì nữa!? Thôi, xem hắn đáng thương như vậy, lần này hắn ta giở trò gì thì mặc hắn, ngươi
cũng nên tin hắn một lần đi!"
Diệp Sở càng nói như vậy thì Tình Văn Đình nhìn Bàng Thiệu mỗi lúc càng thêm hoài nghi.
Bàng Thiệu quả thật đã muốn khóc, ai lại nghĩ ra tên Diệp Sở lại đổi
trắng thay đen mà còn nói hiên ngang lẫm liệt đến như vậy? Đến ngay cả
cơ hội phản bác mình cũng không có. Thấy Tình Văn Đình nhìn hắn hoài
nghi, Bàng Thiệu liền biết mình xong cmnr. Trong lòng của vị Thánh nữ
điện hạ này, thanh danh của Diệp Sở tốt hơn hắn rất nhiều, nhất định là
sẽ tin Diệp Sở nói.
Bàng Thiệu hận không thể tự tát mình mấy phát. Sớm biết Diệp Sở rất khó
đối phó, mình có tìm hắn phiền toái cũng không nổi, nhưng mình hết lần
này tới lần khác muốn gỡ gạt danh dự, lần này lại bị Diệp Sở đâm một đao rồi.
"Một chút nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!" Tình Văn Đình nhìn Bàng Thiệu
một cái sắc lẹm, ánh mắt dời lại Diệp Sở nói: "À! Không có gì. Đúng rồi, Diệu Đồng của chúng ta chắc đẹp lắm hả! Ta chắc ngươi không biết Diệu
Đồng có ở bên trong, nếu không ta cũng nghi ngờ ngươi cố ý nhìn lén nàng rồi đó."
Nghe được câu đó, Tiểu Duy chỉ biết cúi đầu sát rạt ngượng chín cả mặt,
thiếu chút nữa đã cười ra. Nàng không thể nói cho Thánh nữ điện hạ biết
là Diệp Sở thích ngủ trần được. Kế hoạch của Diệp Sở không phải đánh chủ ý đến Đàm Diệu Đồng mà đánh chủ ý tới Thánh nữ điện hạ ngài đó.
"Ta làm sao biết?" Diệp Sở nhún vai ra vẻ vô tội đáp: "Ta tới phòng nào
tốt nhất mà tìm ngươi thôi nha, làm sao biết lại bắt gặp người không mặc quần áo đi ngủ chứ. Gõ cửa mấy cái không có ai trả lời thì ta đẩy cửa
tiến vào thôi!"
Diệp Sở phân trần với vẻ rất ư vô tội, bộ dáng như hắn không biết chuyện gì hết. Chỉ có Tiểu Duy nghiêm mặt nín nhịn, không hề dám phát ra tiếng nào cả.
Hắn nói mà khiến cho đôi má của Đàm Diệu Đồng đỏ bừng lan tận tới mang
tai, thậm chí chiếc gáy thiên nga của nàng cũng ửng đỏ cả lên, kiều diễm không gì sánh được, tràn ngập hơi thở thanh xuân đẹp đẽ. Tư thái xấu hổ đó khiến cho Diệp Sở cảm thấy hồn phách của mình đã bị nàng đoạt đi mất tích, thầm nghĩ nàng quả thật là một cô bé xuất trần.