- Cửu vương gia, hoàng thượng giá lâm!
Một hộ vệ áo đen tiến vào bẩm báo.
Vị Cửu vương gia khoác áo bào trắng đang ngắm hoa nghe thấy liền thu lại ánh mắt nhu tình. Hắn phất tay áo ý bảo mau đi sắp xếp vừa lúc đằng sau đã truyền đến tiếng bước chân.
- Cửu đệ!
Hoàng đế mặc long bào vẻ mặt vui vẻ, thân thiết gọi một tiếng. Cửu Vương gia liền hành lễ:
- Hoàng thượng vạn tuế...
- Không cần đa lễ, ta đến cùng ngươi uống rượu, không cần giữ lễ quân thần!
Hoàng đế trẻ tuổi đưa một tay nâng Cửu đệ của mình. Mà Cửu gia kia sau một lời này cũng bỏ phắt bộ mặt nghiêm túc mà cười tươi. Hắn nghiêng người nhường đường cho hoàng đế ca ca rồi phân phó xuống dưới dâng rượu.
- Vậy mời hoàng huynh!
- Phi Vũ ngươi hằng ngày ở đây hưởng cuộc sống thật quá nhàn nhã rồi, khiến hoàng đế ta đây phải ghen tị!
Hoàng đế vừa ngồi xuống thưởng cảnh hoa nguyệt xung quanh vừa phán.
- Hừ, nhàn nhã? Nhàn nhã của ta cũng thực nhờ hoàng huynh chiếu cố mới có được!
Cửu vương gia Trịnh Phi Vũ giọng điệu châm biếm lên tiếng. Hắn vì bị ai trút cho một đống trọng trách mà hằng ngày vật vả tới lui điều tra này nọ?
- Ha ha, là ta tin tưởng ngươi, ngươi không thấy vui sao?
Hoàng đế ca ca của hắn lại buông lời vàng ngọc.
- Ta từ chối sự tin tưởng đó!
Tiên hoàng có thập thất hoàng tử, hoàng đế kia cũng vì thế có đến thập lục hoàng đệ, cớ gì cứ chọn hắn mà tin tưởng.
Hắn mất mẫu thân từ nhỏ nhưng được tiên hoàng hậu, tỷ tỷ của mẫu thân chiếu cố. Sau đó dù nhỏ tuổi nhưng đã thiên tài bộc lộ lập được nhiều chiến tích, lại từng cứu giá tiên vương thành công khỏi bọn thích khách nên được ban tước vương, trở thành Cửu hoàng tử.
Cung đình là chốn nguy hiểm, dù thân thích nhưng vẫn tồn tại cảnh huynh đệ tương tàn. Giữa các hoàng tử đều có khoảng cách do các phi cùng hậu tạo ra. Tuy nhiên, Trịnh Phi Vũ cùng hiện tại hoàng đế lại đặc biệt nằm ngoài quy luật kia. Suy nghĩ và chí hướng đồng điệu khiến hai người vừa gặp đã thân. Hoàng đế có được ngai vàng hôm nay phần lớn nhờ công của hắn.
Vì vậy, hoàng đế xem hắn như cánh tay phải của mình, ra cho hắn cái khẩu dụ phải gây dựng một thế lực vững mạnh để tạo thế cân bằng quyền lực cũng như binh lực trong triều.
- Lệnh vua khó cãi, sự tin tưởng của vua vì thế cũng không thể nói từ chối là từ chối!
- Người cũng không sợ ta một ngày dã tâm to lớn làm phản đi!
Trịnh Phi Vũ thật sự không xem người trước mặt là hoàng đế nữa rồi, hắn nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói ra hai từ đại nghịch bất đạo: tạo phản. Thế nhưng vị hoàng đế kia không những không đùng đùng trị tội hay máu huyết dâng trào, đến cả sắc mặt cũng chẳng phiền biến đổi. Ngược lại người còn tươi cười thưởng rượu:
- Với tài năng này của Phi Vũ ngươi nếu có lòng muốn tạo phản, chỉ sợ hoàng huynh ta đây đã không có diễm phúc ngồi trên ngai vàng lâu như vậy!
- Tài năng? Ta thực không biết mình có tài năng gì a!
Cửu gia kiêu ngạo kia vẻ mặt bâng quơ nói. Hoàng huynh này của hắn vuốt đuôi như vậy hẳn không phải chỉ đến đây uống rượu thưởng hoa không thôi.
- Năm tuổi học võ công, bảy tuổi thành thạo khinh công, mười lăm tuổi theo trợ giúp Đại tướng quân đánh trận cùng làm quân sư cho người, kinh thư tinh thông lại còn tàn bạo...
- Được rồi, người có gì cứ nói thẳng ra đi!
Không muốn bị vạch trần, Trịnh Phi Vũ ngắt lời hoàng đế.
- Cửu đệ quả nhiên hiểu ý ta! Gần đây các tấu chương dâng lên thường nhắc đến việc bọn thổ phỉ vùng núi đông bắc ngày càng hoành hành, dân chúng mất mùa lại còn chịu cảnh cướp bóc thật thêm đau khổ. Quân lực địa phương không đủ trấn áp mà bọn giặc cỏ kia thì ngày càng mạnh, lần này đành phải nhờ đến ngươi vậy!
- Việc này ta cũng có nghe qua! Ta sẽ sớm sắp xếp đến đó xử lí, huynh yên tâm!
Trịnh Phi Vũ như ngửi được mùi máu tanh, đôi môi khẽ nhếch lên hứng thú. Đã lâu không có việc gì làm, bây giờ được dịp hành động khiến máu trong người hắn lại cuồn cuộn.
Hoàng đế ca ca vừa di giá, hai thuộc hạ của Trịnh Phi Vũ liền như gió tiến vào.
- Vương gia, người định như thế nào?
- Hai ngươi hãy chuẩn bị đi, giờ Thìn ngày kia xuất phát!
Trịnh Phi Vũ nâng cốc rượu uống cạn. Như chợt nhớ điều gì, hắn lại quay người hỏi:
- À, còn về Huyết Tử, các người điều tra được gì rồi?
- Thuộc hạ đã biết được cách liên lạc với sát thủ kia!
Sau khi nghe một người áo đen thuật lại cách thức liên lạc, Trịnh Phi Vũ đôi mắt sáng rỡ cười:
- Thật là thông minh, che giấu tung tích thật hoàn hảo! Lần này đến núi Đông Bắc cũng là trùng hợp gần với địa bàn hoạt động thường xuyên của Huyết Tử. Chuyến đi này chắc sẽ có nhiều điều thú vị đây! Bá Cường, Bùi Lực, các ngươi đã vất vả rồi, nên về nghỉ ngơi đi!
- Thuộc hạ xin cáo lui!
Bá Cường, Bùi Lực đồng thanh, nhất loạt cúi người chào rồi rời khỏi vườn hoa.
Đêm đã xuống, trăng lại lên. Ánh trăng sáng ngời rọi khắp bốn phương.
---
- Vương gia, đã đến nơi rồi ạ! Đây là nơi mà hoàng thượng sắp xếp cho người trong thời gian phủ đệ mới của người ở đây chưa xây xong! Người bảo đây là khẩu dụ của người nên vương gia không được kháng chỉ!
Bùi Lực nhanh chóng thông báo tình hình.
Vừa xuống ngựa, Trịnh Phi Vũ đã mười phần khẳng định vị hoàng huynh ca ca kia của hắn nhất định là cố ý. Người hẳn là đang ở trong cấm cung kia cười hả dạ lắm. Hoàng huynh đây là đang muốn trả thù việc hắn trước khi đi đã lén mang con công mà người yêu quý ra làm món nướng nhấm rượu. Đã thế, hắn còn mời chủ nhân của con vật xinh đẹp đáng thương kia nếm thử. Không chỉnh hắn, người đâu còn tôn nghiêm của hoàng đế cửu ngũ chí tôn!
Hắn liếc đến tấm bảng hiệu đề hai chữ “Lâm phủ” rồi nhìn toàn thể nhân trong Lâm gia đều ra trước cửa tiếp đón mà nghiến răng. Ngoại trừ lão gia đứng tuổi Lâm Bình cùng vài ba nhi tử của hắn, còn lại đều là nữ nhân.
- Ách xì!
Cơn giận chưa kịp phát tiết đã bị một trận hắt hơi liên tiếp đè xuống.
Đi khắp thiên hạ, bắt gặp một người liền hỏi ngay Cửu vương gia nhà hắn có bệnh gì thì nhất định có được câu trả lời chính xác.
Hắn bị dị ứng với nữ nhân!
Chỉ cần nữ nhân xuất hiện trong tầm mắt không quá mười thước thì liền hắt hơi.