Trong đại sảnh, dù ngồi riêng ở ghế phía trên, nơi vốn dành cho chủ nhà thì Trịnh Phi Vũ vẫn không ngừng hắt hơi đến độ đỏ ửng cả mũi. Từ lúc đến, hắn vẫn chưa kịp mở miệng nói câu nào. Bá Cường nhìn đám nữ nhân má đỏ môi hồng son phấn kia đang mở to hai mắt hướng về vương gia nhà mình mà không quan tâm lễ tiết thì chợt buồn cười. Bọn họ chỉ còn thiếu há miệng nhỏ nước giải thể hiện sự thèm thuồng của mình mà thôi.
Nhưng thấy Trịnh Phi Vũ không ngừng hắt hơi, anh ta liền hướng người ngồi bên cạnh mà lên tiếng:
- Lâm đại lão gia, có thể mời toàn bộ nữ quyến của ngài tạm lui không?
Lâm Bình nghe vậy liền ra lệnh cho người nhà rời đi. Đám nữ nhân từ già đến trẻ của ông ta tuy tiếc nuối nhưng vẫn không thể chống lệnh ở lại nên đành miễn cưỡng về phòng.
Sảnh lớn được trả lại yên tĩnh. Trịnh Phi Vũ thần kì hết hắt hơi, lúc này mới cười cười lên tiếng:
- A, ta thật không phải lễ!
- Không dám, không dám! Là tiểu nhân không tiếp đón chu đáo, không nghĩ bệnh... a... không nghĩ là đám tiểu nữ đã ảnh hưởng đến sức khỏe của Cửu vương gia. Xin vương gia thứ tội!
Lâm Bình phát hiện mình lỡ miệng, nhanh chóng chữa lời.
- Chỉ cần trong những ngày vương gia ở đây ngươi đừng để họ đến gần khuôn viên của người là được. Nơi nào người đến sẽ sai người báo trước nên ngươi bảo họ hãy phối hợp. Nếu trái lệnh, việc gì cũng đừng trách vương gia vô tình.
Bùi Lực đứng bên cạnh lên tiếng. Đám nữ nhân ngu ngốc kia nếu không cảnh cáo trước thì nhất định sẽ đâm đầu tìm chết.
Nếu không phải theo lệnh hoàng thượng mà vương gia của họ phải chịu ở dưới mái hiên nhà người khác thì người đời nào chịu bỏ qua việc này. Cho dù Lâm đại phu nhân kia có là muội muội của hoàng thái hậu thì vì những hành vi vừa rồi của họ, người cũng sẽ không nương tay mà tắm máu nơi đây.
- Vâng, vâng! Nhất định là như thế rồi!
- Ta muốn về phòng nghỉ ngơi, ngươi dẫn đường đi!
Trịnh Phi Vũ không muốn rườm rà, lên tiếng.
Lâm Bình đích thân dẫn đường cho Trịnh Phi Vũ đến biệt viện rộng lớn của phủ. Trên trường lang dài, hắn liếc mắt liền thấy một cánh cửa thông ra hậu viên bị khóa chặt. Ổ khóa rỉ rét, cánh cửa cũ bạc màu sơn hoàn toàn không tương xứng với khung cảnh hoa mĩ nơi đây. Nhưng nó cũng không tạo ấn tượng sâu sắc gì nên hắn nhiệt tình bỏ qua.
---
- Vương gia, thuộc hạ đã liên lạc được với Huyết Tử và nhận được tín hiệu đồng ý!
Nghe Bá Cường báo lại, Trịnh Phi Vũ đang ngồi trên ghế đá thưởng trà mỉm cười vẻ hứng thú.
Huyết Tử luôn cẩn thận trong khi liên lạc, chỉ khi nào nhận được tiền thì bên kia mới có được hồi âm. Mà cách thức liên lạc cũng thật kì lạ, chỉ cần bỏ bạc và tên người muốn giết vào một chiếc thúng thả trôi ở khúc sông dưới chân núi vắng người. Hôm sau quay lại nếu thấy chiếc thúng trống không nằm ở bãi bồi nơi đầu nguồn tức là cô đồng ý, còn nếu vẫn còn tiền trong đó thì có nghĩa giao dịch thất bại.
Như vậy, ngoại trừ kẻ bị giết ra thì không ai có thể tiếp xúc với Huyết Tử sát thủ.
Vì thế, Trịnh Phi Vũ chính là dựa vào điều này để hành sự. Hắn sai Bá Cường mang thúng bạc thả trôi trên sông, bên trong kèm theo một tờ giấy ghi tên kẻ muốn thủ tiêu: “Cửu vương gia, Trịnh Phi Vũ.”
- Vương gia, làm thế này sẽ không sao chứ? Dù sao Huyết Tử cũng là sát thủ nổi tiếng, khả năng của cô ta vương gia cũng đã thấy qua...
- Uầy, Bá Cường ngươi là đang chế giễu ta?
Trịnh Phi Vũ cắt ngang.
- Vương gia thứ tội, thuộc hạ vạn lần không có lá gan đó!
Bá Cường biết mình lỡ lời liền xám mặt.
- Ngươi đang sợ ta thua Huyết Tử kia còn gì?
- Thuộc hạ không có ý đó, thuộc hạ chỉ sợ động cơ của hai người khác nhau thì vương gia sẽ bất lợi mà thôi! Vương gia là có ý muốn thu phục, mà Huyết Tử thì sẽ dốc sức đoạt mạng người!
Trịnh Phi Vũ nhìn vầng trăng bàn bạc vừa ló lên khỏi rừng trúc sau hậu viên, khẽ nhếch miệng cười:
- Mạng của ta muốn đoạt liền đoạt được sao? Được rồi, Bá Cường ngươi đêm nay ở lại đây đợi nhận thông tin người của ta truyền về từ bọn thổ phỉ kia. Ta sẽ cùng Bùi Lực đi xem cái Huyết Tử kia tốt xấu thế nào! Ngươi lảm nhảm suốt buổi cũng chỉ mong đi theo xem trò vui chứ gì? Ta là không muốn ngươi toại ý, ha ha...
- Vương gia...
Bá Cường chưa nói hết lời thì bóng của vương gia nhà hắn đã biến mất sau cánh cửa.
- Hừ, ai bảo ngươi lắm lời làm gì! Ta đi a!
Tên Bùi Lực đằng sau đi lại vỗ vỗ vai, miệng không giấu nụ cười đắc ý. Sau đó, hắn cũng nhanh chóng vụt đi để lại Bá Cường nổi khùng trong phòng.
---
Trời về đêm trong rừng phong yên ắng. Ánh trăng sáng tỏ trên kia chiếu xuống thảm lá khô những sợi vàng nhàn nhạt.
Từ lúc biết Huyết Tử nhận lời, ba đêm nay Trịnh Phi Vũ đều dạo lòng vòng quanh đây tạo cơ hội cho sát thủ hành động.
“Soạt!”
Một tiếng lá rơi nhẹ vang lên.
Trịnh Phi Vũ chỉ khựng người giây lát rồi lại tiếp tục bước đi. Tuy nhiên, thuộc hạ thân tín của hắn, Bùi Lực đã phát hiện ra sự thay đổi rất nhỏ này.
- Vương gia?
Bùi Lực khẽ giọng.
- Ừm!
Trịnh Phi Vũ ừm một tiếng trả lời Bùi Lực. Bọn họ vào sinh ra tử bao nhiêu năm, tuy phận trên dưới khác biệt nhưng tình như thủ túc, chỉ một nét mặt cũng đã hiểu.
Này là vương gia đang hướng Bùi Lực giải đáp thắc mắc. Tiếng động kia nghe qua như tiếng lá rơi nhưng hắn rõ ràng cảm nhận thấy một luồng sát khí đang đến gần.
“Keng!”
Tiếng kim loại mạnh mẽ chạm vào nhau phát ra âm thanh chói tai.
Chỉ trong tích tắc, Trịnh Phi Vũ nhanh như chớp rút kiếm, xoay người đỡ được một nhát đang chém về mình.
Thời gian như ngưng đọng.
Đối mặt với Trịnh Phi Vũ một thân trường bào trắng toát dưới trăng là một xiêm y đỏ rực tựa lửa. Tà váy đỏ kia bay phần phật trong gió, tấm sa lụa cũng bị lật bay để lộ một góc mặt. Đôi mắt băng lãnh sáng như hai viên hắc minh châu.
- Huyết Tử!
Bùi Lực bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
Huyết Tử thân hình dường như song song với mặt đất, bay từ trên cây xuống chém mạnh. Thế nhưng không ngờ kẻ áo trắng kia đương lại rút kiếm chống được. Bị bất ngờ, sát thủ nhanh chóng mượn lực đè mạnh kiếm khiến trịnh Phi vũ chùn gối rồi tung người, lộn một vòng trên không trung.
Trịnh Phi Vũ nhân lúc sát thủ còn chưa đáp được lên cây thì đạp khí, dùng khinh công vọt lên theo hướng Huyết Tử mà đến, mũi kiếm nhằm vào chiếc cổ cao. Thoáng thấy vậy, Huyết Tử liền đổi hướng, dậm chân vào thân cây gần đó để nhảy sang cây bên cạnh.
Vừa lúc thấy Trịnh Phi Vũ tiến vào phạm vi nhuyễn kiếm của mình, Huyết Tử liền vung kiếm chém một đường vào bụng hắn. Tuy nhiên, đồng thời cánh tay trái của cô cũng hứng trọn một kiếm sắt nhọn. Sau đó, cả hai bám vào hai thân cây đối diện, mắt đối mắt. Kiếm trong tay mỗi người đều có máu nhỏ giọt, dưới ánh trăng, những vật bằng kim loại ấy ánh lên tia quỷ dị.
- Ha ha, khá lắm! Ta thấy hứng thú rồi đấy!
Trịnh Phi Vũ chạm nhẹ vào phần bụng của mình, cảm thấy có một dòng ấm nóng chảy ra thì vui vẻ cười, cứ như chịu một kiếm vừa rồi rất sảng khoái. Nhưng đáp lại vẻ mặt rạng rỡ kia, ánh mắt Huyết Tử lại thêm phần lạnh lẽo.
Thấy Huyết Tử không có ý mở miệng, Trịnh Phi Vũ ngẫm nghĩ không biết có phải cô ta đúng như lời của thiên hạ đồn là bị câm không! Ai cũng bảo cô ta chỉ có đến rồi đi nhanh như gió, nhẹ như bông, chưa ai từng được nghe giọng nói bao giờ.
Hừ, dù bị câm thì hắn cũng sẽ bức cho hết câm!