Nháy mắt, ánh mắt mọii người đều tập trung ở trên người thiếu nữ vừa mở miệng nói chuyện kia.
Cho dù đoạn thời gian này, Hạ Như Phong thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất nhiều người đến nhà thăm hỏi, nhưng đều không có người may mắn có thể gặp qua nàng. Trừ học viện Linh Phong, những người ở Cổ gia và Hoàng gia ra, thì những người vây xem đó, tất nhiên không biết được bộ dạng của nàng.
Nhưng mà, không phải Mộ Dung Thanh Nguyệt lúc này đã nói lên một chút gì đó sao?
Có thể ngồi chung với Mộ Dung Thanh Nguyệt, mà còn có khuôn mặt tuyệt thế kia, sau lưng lại vác một trường côn đỏ rực, vừa nhìn đã biết không phải thiếu nữ bình thường, không phải dạo này ngoài sự xuất hiện của Hạ Như Phong làm hoàng thành ồn ào sóng to gió lớn, vậy sẽ là người phương nào chứ?
Vốn người ngồi ở bên cạnh Vân Phàm Trần muốn lôi kéo tình cảm, ở ngay lúc này, lại đồng loạt di chuyển sang bên cạnh, cố gắng cách ông ta xa một chút.
Vì thế, bên cạnh Vân Phàm Trần hiện ra một chỗ trống lớn, thật giống như ông là người bệnh bị nhiễm ôn dịch, đến gần ông ta sẽ bị lây bệnh.
Vân Phàm Trần không hiểu tại sao, không biết mấy người này phát bệnh thần kinh gì, nhưng cũng không để trong lòng.
Nhìn thấy nữ nhi của mình rốt cuộc có nam nhân yêu thích, sao ông còn có tâm tư đi để ý người khác? Hơn nữa, bộ dạng của nam tử này không tầm thường, khí chất cực tốt, cho dù gia thế không bằng Vân Tiêu Phái, nhưng cũng sẽ không quá thấp.
Ánh mắt nheo lại, Vân Phàm Trần đánh giá nam nhân tuấn mỹ như tiên kia từ trên xuống dưới.
Về phần Hạ Như Phong bên cạnh Mộ Dung Thanh Nguyệt, lại không ở trong phạm vi lo lắng của ông.
Tuy thiếu nữ kia xinh đẹp hơn Tiên Nhi, nhưng mà, bàn về thân phận tôn quý, sao nàng có thể đuổi kịp nữ nhi của mình?
Hơn nữa, Tiên Nhi vừa tròn mười bảy đã là một Đại Linh Sư, thiên phú như thế, ở khắp Lâm Phong quốc cũng là người nổi bật, cho dù kém hơn mấy thiên tài nổi tiếng kia, nhưng là không kém đến nỗi nào.
Cho nên, ông không thừa nhận, thiếu nữ kia có thể hơn nữ nhi của mình.
Hạ Như Phong nhíu mày, ngẩng đầu, ánh mắt như dòng điện lạnh lẽo bắn qua, ánh mắt của nàng làm cho cơ thể của Vân Tiên đột nhiên run lên, bước chân không tự chủ được lùi về phía sau.
Ánh mắt của Hạ Như Phong rất lạnh, khiến người ta theo bản năng lùi về sau hai bước...
Lắc đầu, Vân Tiên vì thế cảm thấy xấu hổ, mình lại bị nàng hù dọa? Đùa cái gì vậy, nàng đường đường là nữ nhi của chưởng môn nhân Vân Tiêu Phái, sao lại bị nữ tử tầm thường này dọa sợ.
"Này, bản tiểu thư bảo ngươi rời đi, ngươi không nghe thấy sao? Vị trí này, không phải người như ngươi có thể ngồi xuống."
Là hòn ngọc quý