Vươn tay, một quyển trục xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng.
Đây là lúc trước nàng đi tìm Mộc Linh, Thu Phong cho nàng bản linh kỹ hệ Mộc ngân giai cao cấp, chỉ là mấy ngày này không có thời gian tu luyện, không nghĩ tới, ở thời khắc quan trọng này lại có công dụng.
Thuộc tính tương khắc, là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi, cho dù nàng có được Nghịch Thiên Quyết, cũng không thể làm cho hệ Hỏa chiến thắng hệ Thủy, trừ phi cấp bậc của mình vượt qua nàng.
"Mộc Miên Chưởng?" Hạ Như Phong sửng sốt, đây lại là bộ chưởng pháp?
Chưởng pháp thì chưởng pháp thôi! Dù sao vẫn tốt hơn là không có gì.
"Cái gì?" Lam Đồng thấy nàng lấy ra gì đó, cũng sửng sốt một chút, nhíu mày xinh đẹp, không biết vì sao, nàng lờ mờ cảm nhận một loại bất an.
"Mộc Miên Chưởng, chưởng pháp với danh hiệu nhanh nhẹn, tập kích địch bất ngờ."
Nhắm mắt, trong đầu hiện ra đồ án của chưởng pháp, đưa những đồ án đó nhập sâu vào trong đầu, mới mở mắt ra, thu quyển trục lại, bàn tay của nàng bỗng nhiên di động như rắn.
Chưởng Phong đến gần làm cho người ta có một cảm giác lúc ẩn lúc hiện, lúc chưởng pháp kia hạ xuống, vạn vật dường như đều bắt đầu chuyển động.
Nguyên lý của chưởng pháp này có chút tương tự với Thái Cực Quyền pháp, Hạ Như Phong từng tinh thông các loại võ học ở Trung Hoa, cũng học qua Thái Cực, tất nhiên học Mộc Miên Chưởng tương đối thoải mái.
"Đây là linh kỹ hệ Mộc?" Vẻ mặt của Lam Đồng khẽ biến, nàng không ngờ, thiếu nữ này lại là song tu Hỏa Mộc.
Thủy khắc Hỏa, nhưng đồng dạng, Thủy sinh Mộc, cuộc chiến này với nàng mà nói, cực kỳ bất lợi.
"Mộc Miên Chưởng." Chưởng phong mềm nhẹ, tràn đầy sức sống, như con rồng quanh co khúc khuỷu, nhưng mỗi một chiêu, đều tìm được điểm quan trọng, có thể nói, Hạ Như Phong cực kỳ rõ ràng với nhược điểm của cơ thể người.
Nàng không hạ sát thủ, nhưng nếu bị nàng đụng chạm, thì sẽ đã bị trọng thương nặng nề.
Lam Đồng cũng biết được điểm này, càng không dám khinh thường thêm.
Ngay cả nàng cũng không nghĩ đến, có một ngày mình sẽ bị một Linh Tướng nhất cấp truy đuổi đến nước này.
Nàng ta thật sự chỉ là Linh Tướng nhất cấp thôi sao? Lúc này, Lam Đồng bỗng nhiên sáng tỏ, chỉ sợ ngày đó nàng ta không sử dụng Hỏa Linh, Khánh Tùng cũng không phải đối thủ của nàng?
Thiếu nữ này, thật sự không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Ở đây, sớm có nhiều đệ tử vây xung quanh, bọn họ đều chờ đợi trận đại chiến này, có lẽ là Hạ Như Phong tạo ra nhiều kỳ tích, vì vậy, cho dù hai người có khoảng cách rất lớn, bọn họ cũng không cho rằng Hạ Như Phong sẽ thua.
Đột nhiên, bàn tay của Hạ Như Phong đánh về phía đối phương đang đâm kiếm đến, chuyển mục tiêu, vẫn không để ý đến thanh kiếm đang đâm đến mình, ngược lại là bàn tay đánh vào cổ của nàng ta.
"Đây... Hai người này muốn đồng quy vu tận sao?"
Tất cả mọi người bị hành động của các nàng làm cho ngây ngẩn cả người, ai cũng không ngờ đến, hai người đều chiến đấu không muốn sống như thế.
"Như Phong." Trong lòng của Cổ Phi cứng lại đầy lo lắng.
Nhưng mà, một giây sau, một màn đã xảy ra làm cho mọi người đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Bàn tay của Hạ Như Phong dừng lại ở trước cổ của Lam Đồng mấy phân, đồng thời, kiếm của Lam Đồng cũng cách ngực của nàng còn lại mấy phân.
Lam Đồng thu kiếm lại, trong mắt xanh, không che dấu tán thưởng chút nào: "Ngươi rất không tệ, là thiên tài thật sự."
"Ngươi cũng không tệ, chỉ là, trình diễn có phần giả mà thôi, luôn mồm báo thù vì Khánh Tùng, nhưng trên người của ngươi không có nửa điểm sát ý." Nhìn thấy Lam Đồng thu kiếm, bàn tay của Hạ Như Phong cũng thu về.
"Giết ngươi, ta không dám? Ngươi lại là đệ tử của viện trưởng." Hơi cười yếu ớt, Lam Đồng lại khôi phục vẻ ôn hòa như lúc trước.
"Phải không? Ta cảm thấy, ngươi cũng không phải loại sẽ sợ hãi những người đó."
Cho dù là vốn không quen biết, không biết vì sao, nàng lại có thể dễ dàng nhìn thấu bản tính của nữ tử này, chính nguyên nhân như thế, nàng mới càng thêm tán thưởng nữ tử này.
Sau đó, hai người nhìn nhau, đột nhiên cả hai nở nụ cười.
Nụ cười này, có thể nói hoa mùa xuân đầy màu sắc, không biết làm bao nhiêu trái tim nam tử say đắm.
"Chúng ta tự giới thiệu một chút đi, ta tên là Lam Đồng, đúng rồi, Lam Lâm là biểu tỷ của ta, ta đã nghe nàng nói qua ngươi." Vươn bàn tay trắng nõn, Lam Đồng nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười khẽ: "Về phần Khánh Tùng kia, hoàn toàn là lấy cớ, loại ngu ngốc như hắn, sao đáng giá để ta báo thù vì hắn? Là do ta muốn tìm hiểu một chút uy lực của Hỏa Linh mà thôi."
"Ta, Hạ Như Phong." Hạ Như Phong nói đơn giản bốn chữ, rồi bắt tay với Lam Đồng.
Tình bằng hữu chân chính, sẽ xuất hiện ở lúc ngang tài ngang sức với đối thủ, một câu này, nói không sai.
Từ lúc Hạ Như Phong đi vào dị thế, nữ tử này là người đầu tiên đáng giá để nàng xem trọng trong những người trẻ tuổi.
Trước kia, nàng gặp người trẻ tuổi, không phải hạng người kiêu ngạo tự