Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 158: Q.1 - Chương 158: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ha ha, cửa lăng mộ đã mở, các vị, chúng ta đi thôi!" Sau khi Long Tường dùng một viên đan dược đùa chơi, nghỉ ngơi một lát, cảm giác đại bộ phận đều khôi phục linh lực, đứng lên, cười lớn hai tiếng nói.

Tất nhiên giá trị con người của cường giả Linh Quân rất xa xỉ, cho dù nhóm người Mộ Dung Thanh Nguyệt không xem đan dược như đường đậu, nhưng trên tay cũng không hề thiếu đan dược khôi phục linh lực.

Thời gian không quá nửa ngày, mọi người đều kết thúc khôi phục linh lực, lúc này bọn họ lại có được tư chất của cường giả lần nữa.

"Như Phong, nếu tiến vào lăng mộ, ngươi không được rời khỏi bên cạnh ta." Mộ Dung Thanh Nguyệt đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, tay đặt vào sau lưng, khuôn mặt nhu hòa hơi hiện ra vẻ ngưng trọng.

"Yên tâm đi! Nghiêm Lâm vẫn không làm gì được ta."

Lời này cũng không phải kiêu ngạo, chỉ cần không phải hai Linh Quân cửu cấp liên thủ, thì sao phải sợ hãi thế lực dưới tay của hắn?

Cho dù nàng thích dựa vào thực lực của mình mà chiến đấu, vì thế từ trước đến nay triệu hồi rất ít linh thú, nhưng mà, nếu như gặp phải Linh Quân còn ngu ngốc một mình xông lên, vậy không thể nghi ngờ chính là muốn chết.

Sau khi mọi người chuẩn bị xong, bước vào giữa cửa đá kia.

Nhưng lúc nhìn thấy tình cảnh trong lăng mộ, đều cứng lưỡi lại.

Lăng mộ trang trí nguy nga lộng lẫy, bức tường vàng kim lóe sáng chói mắt, gạch đá trên mặt đất tự nhiên đều là tinh thạch tím, loại tinh thạch này là vô giá, ngay cả hoàng thất, nhiều nhất cũng chỉ có mấy viên như vậy, ở đây chỉ là đá lót đường?

Hơn nữa, hai bên lăng mộ đặt hai con rồng vẻ sinh khí dồi dào, trong miệng mỗi một con rồng đều ngậm một viên dạ minh châu, dạ minh châu này lại tỏa ra ánh sáng bảy màu, khiến cho trong lăng mộ chói mắt như quán bar hiện đại.

Minh Châu Bảy Màu, đây tự nhiên là Minh Châu Bảy Màu vô cùng trân quý.

Minh Châu Bảy Màu này chẳng những có thể chiếu sáng, mà giữ trong người bách độc càng không thể xâm phạm, thậm chí có thể tăng tốc độ hấp thu linh lực lên, còn quý hiếm hơn gấp trăm ngàn lần Thủy Linh Châu lúc trước Lưu Vân tông đưa cho tiểu công chúa.

Ví dụ như một người từ Đại Linh Sư đến Linh Tướng cần mười năm, sau khi có được Minh Châu Bảy Màu, có thể thu lại một nửa. Mà Thủy linh Châu nhiều lắm cũng chỉ có thể giảm xuống một năm.

Nếu nói Thủy Linh Châu là bùn đất trên mặt đất, như vậy Minh Châu Bảy Màu chính là trăng sáng phía chân trời.

Một viên Minh Châu như vậy, lấy ra tuyệt đối có thể hét ra giá trên trời, đừng nói ở đây còn có nhiều như vậy.

Nháy mắt, phần lớn ánh mắt đều thèm muốn nhìn Minh Châu Bảy Màu, chỗ nào cũng có tiếng nuốt nước miếng. So với những người đó, các Linh Quân có vẻ bình tĩnh hơn.

Những bảo bối bên ngoài đã trân quý như thế, nếu tiến vào trong đó, không biết còn có bao nhiêu bảo bối nữa.

Bọn họ cũng nghĩ vì đệ tử gia tộc mà lấy đi Minh Châu, nhưng Linh Giới của mỗi người chỉ có chỗ đựng có hạn, tất nhiên sẽ không để những vật tầm thường đó làm lãng phí không gian.

"Minh Châu Bảy Màu là của ta." Không biết là ai ở trong lúc quan trọng kêu lên một tiếng, phá vỡ im lặng quỷ dị lúc này, nhất thời, người như nước chảy, đồng thời xông lên.

Cường giả Linh Vương trở ngại tôn nghiêm không có tiến lên, nhưng mắt lại ra hiệu cho thủ hạ, thủ hạ kia nghe lệnh lập tức gia nhập tranh đoạt.

"Nếu đã đến đây, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không tay không trở về." Hạ Như Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía mọi người Chiến Đội Nghịch Thiên, nói: "Các ngươi cũng đi đi!"

Hạ Như Phong cũng mặc kệ phía sau có bao nhiêu bảo bối, cũng không quản linh giới có thêm đồ nữa hay không, trước tiên nhìn thấy gì đó lấy đến tay lại nói tiếp, có Minh Châu Bảy Màu, thực lực của Chiến Đội Nghịch Thiên nhất định trong khoảng thời gian ngắn có thể tăng lên trên phạm vi lớn.

Huống chi, trong lăng mộ, thế sự thay đổi thất thường, nói không chừng bên ngoài nguy nga lộng lẫy, bảo vật vô giá, bên trong cũng không có vật gì khác, một đường này, cũng không phải đến không rồi sao?

"Vâng!" Tất cả thành viên của Chiến Đội Nghịch Thiên hét to một tiếng, tiếng hét chấn động, rung động đến tâm can, nhưng lại làm cho những người điên cuồng cướp đoạt đó dừng lại mấy giây, sau đó lại tiến vào trong tranh đoạt càng điên cuồng hơn.

Thỉnh thoảng đao thương bóng kiếm, tiếng tức giận mắng chửi truyền đến từng trận, vì không hoàn toàn tiến vào trong lăng mộ, cho nên cho dù là tranh đấu cướp đoạt, cũng không có dốc hết toàn lực.

Nhưng Chiến Đội Nghịch Thiên gia nhập đoàn người, loại trạng thái này đã hoàn toàn biến mất.

Bọn họ quả thật chính là một đám điên, thấy có người che ở trước mặt, trực tiếp vung đao chém về phía đầu người nọ, người nọ sợ tới mức


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.