Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ qua cho bọn họ sao?" Huyết Thanh sốt ruột, ông không nghĩ tha cho những người đó một con đường sống, nhất là, đoạn thời gian trước Hạ Như Phong lại bị trục xuất.
Nếu không phải lúc này có Hoa gia, lúc ấy ông sẽ ra tay đánh chết nàng.
"Giết, đương nhiên phải giết." Trong mắt hiện lên hung ác, Huyết Phiến cong khóe môi lên, cười lạnh một tiếng: "Hơn nữa phải không để lại một người nào, bí mật xử quyết, chúng ta thà tin là có chứ không thể tin là không, cho nên không thể để cho bất luận kẻ nào biết chúng ta động tay, tuy chúng ta cũng không sợ Ma Ngạo Thiên, nhưng hắn là một tên điên, nếu chạy đến chỗ nào đó bế quan vài năm, đợi sau khi có thực lực tìm chúng ta báo thù, chẳng phải không ổn sao? Huống chi, hắn đánh không lại chúng ta, nên sẽ tìm thủ hạ môn phái hay đệ tử yếu để xuống tay, dù sao, Ma Ngạo Thiên kia đánh mất nhân tính, có chuyện gì mà không làm được?"
Cho dù thực lực cua Ma Ngạo Thiên cường đại, thiên phú dị bẩm, nhưng trước khi thực lực còn chưa vượt qua bọn họ, thì chỉ là một hậu bối mà thôi. Đáng giá để vào mắt, cũng sẽ không vì vậy mà làm ông chùn bước.
Nếu không phải từ trước đến nay Linh Quân đều đắm chìm trong tu luyện, hoặc là có vật xuất hiện hấp dẫn bọn họ, bọn họ sẽ không thường đi lại ở đại lục, lại càng không tham dự tranh cãi trong đại lục, bằng không dù là Ma Ngạo Thiên cường hãn đi chăng nữa, bây giờ cũng là một cổ thi thể.
Mười hai năm trước, chỉ vì khai quật một bảo vật, Nghiêm Lâm mới rời khỏi Thương Lang quốc đi với Nghiêm Nhân, trên đường đi qua Hỏa Vân thành, gặp dung mạo tuyệt thế, tính tình sáng sủa hoạt bát của Hạ Chi Nhược, vừa gặp đã thương, liều lĩnh dẫn theo trở về.
Sau đó bởi vì Hạ Như Phong không thể triệu hồi, còn vì thời gian lâu bắt đầu chán ghét, Nghiêm Nhân mới dần lãnh nhạt với Hạ Chi Nhược. Nhưng mà lúc đầu gặp nhau, ông cũng quả thật động tâm.
Chiến Đội Nghịch Thiên thu hoạch xong Minh Châu Bảy Màu, trăm viên Minh Châu tỏa ra ánh sáng chói mắt, Hạ Như Phong không chút do dự nhận lấy toàn bộ, sau đó đội ngũ lại xuất phát về phía trước.
Hạ Như Phong như là vì nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, đi tiếp quả nhiên không thấy được bảo vật nữa, đừng nói là bảo vật, ngay cả ruồi bọ đều không thấy.
Nhưng mà cơ quan thật ra lại rất nhiều, những cơ quan đó có thể làm cho mọi người rất chật vật, nhưng không có người bỏ mình.
Hoa gia, Chiến Đội Nghịch Thiên rất nhiều người bị thương, ở dưới đan dược trị liệu của Hạ Như Phong, căn bản không có trở ngại.
Một đường này rất bất bình thường, vì sao bên ngoài có nhiều trân bảo Minh Châu Bảy Màu như vậy, nhưng bên trong lại không có một cái gì, đây là lăng mộ của Linh Tôn sao? Chỉ sợ lăng mộ của Linh Vương, đều không trống trải như thế?
Rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi, nhiều người đến bây giờ bận rộn một đợt, ngya cả lông chim cũng không có. Ngược lại Hạ Như Phong lại thu hoạch không tệ.
"Haiz, sớm biết như vậy, vừa rồi bản thiếu cũng đi cướp đoạt." Hoa Vô Tuyệt bất đắc dĩ thở dài, môi mọng hơi cong lên, có lẽ là hơi hối hận vừa rồi sao lại không chém giết Minh Châu Bảy Màu.
Cho dù vật phẩm là cái gì, so với không có còn tốt hơn chứ? Hắn cũng không muốn một chuyến tay không.
Hơn nữa Minh Châu Bảy Màu hắn cũng rất thèm nhỏ dãi, chỉ là vì vật tiếp theo, mới tạm thời buông tha.
"Nếu ngươi cần mà nói, thật ra ta có thể đưa cho ngươi vài cái viên." Hạ Như Phong nghe thấy Hoa Vô Tuyệt nói thầm, lạnh nhạt nói.
Bất kể là lúc trước bảo vệ, hay là vì tình nghĩa tam ca đưa đan, nàng cũng không sẽ coi nhẹ. Huống chi với cách làm người của tam ca, được hắn nhận làm bằng hữu, sẽ kém sao?
Minh Châu Bảy Màu, nàng cũng không phải rất để ý, nếu Mạc Trúc bọn họ cần, nàng cũng sẽ không keo kiệt.
"Tiểu Phong Phong." Vẻ mặt yêu nghiệt