Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 170: Q.1 - Chương 170: Thiếu






Nơi này là thế giới trắng như tuyết.

Gió lạnh tiêu điều, phóng tầm mắt nhìn lại, cả vùng đất rộng lớn toàn là màu trắng không còn có màu sắc khác.

Thiếu nữ nằm ở trên mặt tuyết lạnh, gió bắc lạnh lẽo đập vào má nàng, trên gương mặt trắng bệch kia mang theo nhè nhẹ ửng hồng, đột nhiên, lông mi dài như quạt hương bồ của thiếu nữ rung rung một chút và chậm rãi mở hai mắt ra.

"Ta đang ở đâu?" Xoa xoa đầu đau đớn, Hạ Như Phong chống mặt đất và đứng lên, cơ thể nàng lay động một chút rồi cố gắng ổn định bước chân mới không có ngã xuống.

"Ngươi tỉnh?" Giọng nói lạnh nhạt mà quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.

Cơ thể Hạ Như Phong đột nhiên run lên, nàng xoay người, khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của nam tử thì gương mặt của nàng nở một nụ cười yếu ớt: "Bạch Thụy..."

Nam tử trước mặt áo bào trắng nhẹ bay theo gió, một đầu tóc bạc giống như tơ lụa thả xuống, gương mặt tuấn mỹ vẫn lạnh nhạt nhưng không mất tao nhã giống y như hơn một năm trước.

Thời gian trôi qua như nước chảy, trong chớp mắt, cũng đã gần một năm nàng không gặp Bạch Thụy.

"Linh Tướng Tứ cấp? Xem ra, ngươi đã rất cố gắng." Bạch Thụy hai tay ôm ngực, vừa lòng gật gật đầu, sau đó mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn nàng một cái nói: "Chuyện vừa rồi, ngươi thật là lỗ mãng nhưng cũng nhân họa đắc phúc nên Tinh thần lực đột phá đến Thất giai."

"Ta biết, chỉ là, ta không thể bởi vì khiếp nhược mà buông tha cho lão sư, nếu không, việc này sẽ trở thành tâm ma của ta, tra tấn ta cả đời, và nó cũng có trở ngại rất lớn đối với con đường tu luyện của ta."

"Ngươi đã gặp qua hắn?" Dường như Bạch Thụy cảm nhận được cái gì từ trên người của nàng, trong mắt hiện lên kinh ngạc: "Cũng đúng, nếu ngươi không tiếp nhận truyền thừa của hắn và hoàn toàn mở ra huyết mạch của ngươi, thì hôm nay, khi ngươi mạnh mẽ luyện chế Thất phẩm, kết quả tệ nhất là ngươi sẽ biến thành ngu ngốc."

"Hắn? Ý ngươi là nói Bạch Thần? Còn có cái gì huyết mạch?" Nghi hoặc nhíu nhíu mày, Hạ Như Phong vẻ mặt không hiểu.

Xem ra Bạch Thụy và Bạch Thần dường như quen biết nhau.

"Hắn?" Giống như không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng Bạch Thụy giơ lên một độ cong nhợt nhạt, giọng điệu mang theo sùng kính: "Hắn thật sự là một anh hùng, chẳng qua, hiện tại có một số việc không phải là lúc ngươi nên biết."

Hạ Như Phong sửng sốt, con ngươi đen láy dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Thụy, đột nhiên phát hiện, giờ phút này Bạch Thụy rất xa lạ.

Đã biết Bạch Thụy lâu như vậy nhưng nàng chưa bao giờ thấy trên gương mặt của hắn có biểu cảm gì khác, nhưng khi nhắc tới Bạch Thần vậy mà ánh mắt của hắn lại có sùng kính, vậy rốt cuộc Bạch Thần kia là người như thế nào? Mà để cho Bạch Thụy sùng bái như vậy?

"Đúng rồi, Bạch Thụy, ngươi có biết Thiên Linh hộp là cái gì không?" Khi Hạ Như Phong đưa tay ra thì một cái hộp màu đen cổ quái đột nhiên xuất hiện trên tay nàng.

Lúc Bạch Thụy nhìn thấy cái hộp đen thì trong mắt không chút nào che dấu khiếp sợ.

"Nó như thế nào lại ở trong tay ngươi? Chẳng lẽ trong trời đất này đều đã định trước hết rồi sao?" Nói xong lời này, Bạch Thụy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên bầu trời trong xanh dường như đã dược nước tẩy rửa qua, sau đó thu hồi ánh mắt và thản nhiên nói: "Ngươi gọi nó là Thiên Linh hộp? Một khi đã như vậy, về sau nó sẽ được gọi là thiên linh hộp đi! Ngươi trước đem nó thu đi."

Nghe vậy, Hạ Như Phong nhẹ nhàng gật đầu, thu hồi Thiên Linh hộp, ngẩng đầu nhìn Bạch Thụy hỏi: "Bạch Thụy, Thiên Linh hộp này có ích lợi gì?"

"Thiên Linh hộp, nói đúng ra thì nó là một cái không gian khác, một cái không gian không thuộc về Linh Huyễn đại lục."

"Cái gì?" Hạ Như Phong nhất thời cả kinh, có thể tự hình thành nên một thế giới thì tác dụng của Thiên Linh hộp này còn hơn nhiều so với sự hiểu biết của Ngũ Hành Thánh Giả.

"Chẳng qua, Thiên Linh hộp hiện tại là trạng thái nguyên thủy nhất, nếu muốn mở ra không gian thì còn cần ngươi cố gắng: " Ánh mắt Bạch Thụy nhìn Hạ Như Phong, trong mắt chợt xuất hiện một hương vị hoài niệm.

Dường như xuyên qua Hạ Như Phong mà nhìn thấy một người khác.

Nhưng mà cổ hoài niệm kia chỉ chợt lóe rồi lập tức biến mất, dù là Hạ Như Phong cũng không có nhìn thấy được.

"Như vậy, ta nên làm như thế nào?" Nắm chặt quyền, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên thản nhiên hỏi.

"Không gian của nó, sẽ theo sự tăng trưởng tu vi của ngươi mà mà tăng lên, nếu muốn tạo ra vật thì cần phải có linh lực của năm loại thuộc tính khác nhau." Nói tới đây, Bạch Thụy giống như phát hiện ra cái gì, nhíu nhíu mày: "Giống như có người đi vào phòng, ngươi cũng nên rời khỏi nơi này."

Dứt lời, hắn đưa tay ra và vung tay vào không gian, Hạ Như Phong cảm giác một ngọn gió đánh vào trên mặt, sau đó trong nháy mắt thân thể bay khỏi nơi này, lúc mở mắt thì phát hiện đã trở lại phòng của mình.

"Phong Phong, rốt cuộc ngươi đã tỉnh?"

Bên cạnh truyền đến giọng nói kinh hỉ làm cho Hạ Như Phong hơi hơi sửng sốt, ngay lúc quay đầu lại thì một gương mặt non nớt đáng yêu phản chiếu rõ rệt vào tròng mắt đen.

Thiếu niên bĩu môi, ánh mắt hồng hồng, khi thấy ánh mắt nàng nhìn lại thì lập tức nhào vào trong ngực của nàng.

Tuy rằng bề ngoài thiếu niên sẽ lộ ra sự thành thục không phù hợp với độ tuổi, nhưng mà chỉ cần là đối mặt trước nàng thì sẽ lộ ra bản tính thiếu niên.

Đưa tay xoa xoa đầu Hạ Thiên, Hạ Như Phong khẽ thở dài, trong mắt là tràn đầy nhu hòa: "Thiên Nhi, ngươi vừa khóc."

"Không có." Giọng nói Hạ Thiên mang theo sự quật cường, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà khẽ run: "Phong Phong, ngươi đã ngủ suốt năm ngày, ta thật sự rất sợ ngươi sẽ không tỉnh lại."

Cơ thể hơi hơi cứng đờ, nàng cảm nhận được sự sợ hãi từ trên người của Hạ Thiên, đưa tay lên, cuối cùng vẫn mạnh mẽ kéo hắn từ trong lòng của mình ra.

"Này, Hạ Thiên, về sau không cho phép khóc nữa nếu không ta sẽ không khách khí." Trong mắt Hạ Như Phong lộ hung quang, khóe miệng chậm rãi giơ lên: "Còn có, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi nên kêu ta là biểu tỷ."

"Không cần."

"Hử?" Bàn tay vỗ vỗ hắn đầu, măt Hạ Như Phong lặng lẽ nheo lại, "Ngươi thật sự không kêu sao?"

Giọng điệu mang theo nồng đậm uy hiếp, cơ thể Hạ Thiên run lên, mặt tràn đầy ủy khuất, hét lớn một tiếng: "Biểu tỷ."

Nhìn thấy vẻ mặt Hạ Thiên biểu hiện vô hại, tâm trạng Hạ Như Phong thật tốt mà nở nụ cười, dường như trở lại một năm trước, đoạn thời gian nàng mới đến dị thế này.

Thời gian trôi qua thật nhanh, một năm đã đi qua, nàng cũng không còn là thiếu nữ có thể bị người bắt nạt như lúc trước ở Hỏa Vân thành nữa.

"Thương Lang quốc, Nghiêm gia..." Híp mắt, khóe môi tươi cười mang theo nhè nhẹ lãnh ý, Hạ Như Phong nắm nhẹ hai đấm, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ hơi mở, đầu hướng về phía bầu trời xanh.

"Hạ Thiên, chúng ta đi thôi!"

Cũng đã đến lúc nên an bài tất cả mọi chuyện và đi Thương Lang quốc.

Sau khi Hạ Như Phong và Hạ Thiên đi ra khỏi cửa, trong nháy mắt, toàn bộ Hạ gia đều biết tin tức Hạ Như Phong tỉnh lại, những người có mặt đều lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy tới, còn có người đi học viện Linh Phong và các nơi khác thông báo.

Bất quá chỉ trong giây lát, bên trong phòng khách Hạ gia đã tập trung tất cả mọi người.

Tất cả những người có phân lượng ở Hạ gia đều ở đây, mà Hạ Ngân Nguyệt và Cốc Mị Nhi bởi vì Hạ Như Phong hôn mê nên cũng không có đi học viện. Ngay cả Cổ Phi, Lam Đồng, Mạc Trúc cũng đều ở lại Hạ gia.

Sau đó, Phong Lạc trưởng lão dẫn Tiểu công chúa, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử từ ngoài cửa đi vào.

Cuối cùng mới là Thu Phong lão nhân và Hội Trưởng An Đức Lâm.

"Nha đầu kia." Thu Phong nhìn thấy thân thể của Hạ Như Phong đã hồi phục không sai biệt lắm thì lập tức đi lên, đưa bàn tay hiện đầy vết chai ra mà vui mừng vỗ vỗ bả vai của nàng, trong mắt xuất hiện ánh sáng cảm động: " An Đức Lâm lão nhân đều đã nói cho ta biết, nha đầu kia, ta đã già rồi nên không đáng để ngươi phải đi mạo hiểm, nếu ngươi xảy ra chuyện gì không may thì ta sẽ hối hận cả đời."

"Sư phụ..." Hạ Như Phong khẽ mỉm cười, sau đó dường như phát hiện ra cái gì, đôi mắt chợt trừng lớn: "Sư phụ, ngươi... Ngươi đột phá đến Linh Quân Cửu cấp?"

Làm sao có thể, không phải hắn chỉ là Linh Quân Thất cấp sao? Như thế nào liền đột phá hai cấp? Này cũng quá biến thái đi?

Vốn không nói lời này thì còn tốt, nhưng vừa nói như vậy thì Thu Phong liền hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi còn dám giả bộ như không biết? Không phải là do hiệu quả đan dược kia của ngươi sao, rốt cuộc ngươi luyện chế là cái gì? Sau khi uống xong, chẳng những chữa lành vết thương mà còn giúp ta đột phá hai cấp trở thành Linh Quân Cửu cấp."

Cái gì?

Hạ Như Phong lại bị kinh sợ, trong đầu chợt hiện ra tình huống sau khi Hạ Vân Ly dùng xong đan dược.

Chẳng lẽ nói máu của nàng thật sự có thể khiến người đột phá?

Nhưng mà, vì sao Mộ Dung Thanh Nguyệt dùng xong nhưng lại không có gì hiệu quả?

Hay là máu của nàng chỉ có hiệu quả trên những người thân, đối với người bộ tộc Long Đồ Đằng thì không có hiệu quả, hoặc là, chỉ đối với Mộ Dung Thanh Nguyệt là không có hiệu quả?

Xem ra máu của nàng có quá nhiều bí mật, lần sau sẽ tìm người hoặc là thú thử một chút.

"Ngoại công, Sư Phụ, tất cả mọi người đều ở đây, ta đang muốn tuyên bố một quyết định, hôm nay ta tính đi Thương Lang quốc nên trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không có cách gì trở về."

Ánh mắt quét qua trên người của tất cả mọi người ở trong phòng, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại trên người Hạ Lâm Lạc.

"Cái gì? Ta và ngươi cùng đi." Ngay sau lời nói của nàng là hai giọng nói cùng lúc vang lên ở trong đại sảnh.

Hai người nói lời này cũng không phải Hạ Lâm Lạc và Thu Phong, nhưng làm cho mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc đó là Hạ Thiên và Tiểu công chúa.

Hai người nhìn nhau, dường như bởi vì đối phương nói lời nói giống mình mà không thích, trừng mắt nhìn đối phương một cái rồi, sau đó hai người thu hồi ánh mắt và cùng lúc đi tới chỗ Hạ Như Phong.

"Phong Phong, ngươi không được bỏ lại ta giống như một năm trước đây." Hạ Thiên bĩu đôi môi đỏ thắm, gương mặt đáng yêu trầm xuống, bất kể như thế nào cũng không tính để cho nàng đi một mình.

"Hạ đồng học, ngươi đã đáp ứng, trong vòng nửa năm nếu ta đạt tới Đại Linh Sư thì ngươi sẽ mang ta đi, hiện tại ta đã hoàn thành khảo nghiệm của ngươi, cho nên, lần này đi Thương Lang quốc ta muốn đi theo bên cạnh ngươi." Trên dung nhan thanh lệ của Tiểu công chúa mang theo kiên định, bỏ qua ánh mắt của Phong Lạc đang nhìn nàng mà đứng ở trước mặt Hạ Như Phong.

Nhìn hai người này, Hạ Như Phong xoa nhẹ đầu đang đau rồi thở dài: "Lần này đi Thương Lang quốc có lẽ sẽ có nguy hiểm, các ngươi không nên đi theo ta."

Mộ Dung Thanh Nguyệt không có ở bên cạnh, Tuyết Hồ tiến vào trạng thái đột phá, bên cạnh mình chỉ có Vật Nhỏ và Tiểu Bạch... Còn có Phi Ưng tính đưa cho tam ca, cho nên nàng không có cách nào cam đoan có thể một đường bằng phẳng.

Dù sao Thương Lang quốc không phải chỉ có một Linh Quân Cửu cấp là Chiến Vô Ảnh, mà còn có một thế lực cường hãn là Tà Tông. Làm sao nàng có thể đảm bảo sẽ không có khúc mắc gì với những người này?

"Như vậy thì ta càng phải đi theo ngươi." Trong mắt Hạ Thiên lóe ra ánh sang không rõ, cắn cắn môi nói: "Ta sẽ không để cho một mình ngươi đi mạo hiểm."

"Thiên Nhi, ngươi để cho Phong Nhi đi đi." Ngay lúc này, Hạ Lâm Lạc từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt từ ái nhìn Hạ Như Phong: "Phong Nhi, nhất định ngươi phải đưa mẫu thân và huynh trưởng của ngươi về."

Hạ Như Phong gật gật đầu: "Ở trước khi đại thọ tám mươi của Ngoại công, chúng ta sẽ trở về mừng tuổi cho ngoại công."

"Gia gia." Ánh mắt Hạ Thiên mang theo bất mãn, ngay cả giọng điệu đều có ý tứ chất vấn: "Vì sao ta không thể đi Thương Lang quốc với Phong Phong."

Hạ Lâm Lạc nhìn hắn một cái, bất mãn nói: "Tuy rằng ngươi có một con Triệu hồi thú cường nhưng bản thân ngươi thì thực lực quá yếu, cường giả sẽ không cho ngươi thời gian để triệu hồi, ngươi đi theo chỉ là cản trở cho Phong Nhi, nếu như ngươi muốn đi theo bên cạnh nàng thì nên an tâm tu luyện, đợi cho đến một trình độ nhất định thì có thể chia sẻ vì Phong Nhi, Hạ gia chúng ta không thể đem tất cả gánh nặng đều giao cho một mình Phong Nhi được."

Thân hình ngẩn ra, Hạ Thiên cúi đầu xuống nắm thật chặt hai nắm đấm, chợt hắn ngẩng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.