Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong sân đặc biệt sạch sẽ, cầu nhỏ xa xăm, tiếng nước chảy từ từ chảy qua, âm thanh dễ nghe, mà hồ nước trong suốt kia thỉnh thoảng có cá vàng nhảy lên mặt hồ, lá cây khô vàng bay xuống mặt hồ, như con thuyền khẽ trôi nổi.
Lại là một năm mùa thu, nhớ mang máng mùa thu năm trước là ngày hội tụ với nàng ở học viện Linh Phong.
Cũng không biết nàng đã khởi hành đến Thương Lang quốc chưa...
"Các ngươi xem, là Tà thiếu gia, Tà thiếu gia trưởng thành thật là đẹp mắt, hơn nữa tính tình tao nhã ôn hòa, chỉ sợ là nam tử đẹp nhất Thương Lang quốc."
"Cắt, bộ dạng đẹp mắt thì sao? Còn không phải phế vật toàn bộ gân mạch bị đứt? Cũng không biết sao gia chủ lại thế này, sao lại để một phế vật trở lại Dạ gia."
"Haiz, cho dù Tà thiếu gia là phế vật, nhưng lại có quan hệ vô cùng tốt với nhị hoàng tử, cho dù gia chủ khinh thường hắn cũng không thể làm quá mức, nhị hoàng tử lại là người cạnh tranh mạnh mẽ cho ngôi vị hoàng đế."
"Ta nghe nói, lúc nhỏ Tà thiếu gia thiên phú dị bẩm, nhỏ tuổi đã có thể triệu hồi ra triệu hồi thư, ngay cả Nghiêm gia đều đến hứa hôn, đối tượng lại là nữ nhi mà bây giờ gia chủ Nghiêm gia sủng ái nhất, sau đó bởi vì một điều ngoài ý muốn trở thành phế nhân, mấy năm sau đó, Nghiêm gia cũng đương nhiên lui thân, thật sự là đáng tiếc mà!"
Tiếng nghị luận xung quanh thanh xuyên qua gió thu truyền vào lỗ tai nam tử, mà hắn như không có nghe thấy, nhìn không chớp mắt.
Nam tử này dung mạo tuấn mỹ, nhu hòa lại không mất anh khí nam tính nên có, da thịt hoàn mỹ không tỳ vết, như mỹ ngọc nguyên vẹn thượng đẳng, mũi cao thẳng, môi mỏng cong lên nở nụ cười ôn hòa.
Cả người mặc áo bào trắng như tuyết rất sạch sẽ, trên mặt không có sắc thái khác, duy nhất cũng không làm mất hương vị nó vốn nên có.
Nếu bỏ qua đôi mắt màu tím kia của nam tử, phỏng chừng khí chất tao nhã ôn hòa này sẽ càng bị hắn phát huy đến mức tận cùng.
Nếu Hạ Như Phong lúc này trông thấy miệng hắn nở nụ cười, chắc chắn mắng hắn đạo đức giả. Bởi vì tuy hắn cười, nhưng nụ cười kia đều lộ ra thản nhiên xa cách với tất cả mọi người, gần như rất ít người có thể đi vào trong lòng hắn.
Không tự chủ được, trong đầu nhớ lại khuôn mặt tuyệt sắc kia, trong nháy mắt hắn thất thần.
Có lẽ là chỉ có trước mặt thiếu nữ kia, hắn mới có thể chân thật nhất, không cần cố gắng ngụy trang.
Ngay giữa lúc này, thiếu nữ mười bảy mười tắm tuổi gì đó đi đến trước mặt, chỉ thấy người thiếu nữ kia váy dài hoa, cơ thể nhỏ nhắn yêu kiều, mái tóc trên đầu dùng trâm cài đầu cố định lên.
Khuôn mặt của thiếu nữ được cho là ngọt đáng yêu, trên gương mặt thoa má hồng nhàn nhạt, môi phấn hồng như anh đào xinh xắn đáng yêu, nhưng mà ở lúc thiếu nữ ngẩng đầu trông thấy Dạ Thiên Tà phía trước, trong mắt xẹt qua kinh diễm đầu tiên, sau đó chán ghét nhíu mày.
"Là ngũ tiểu thư Nghiêm gia Nghiêm Như Ngọc, sao nàng lại đến đây? Còn đụng phải Tà thiếu gia."
"Như Ngọc tiểu thư thường xuyên đến tìm tam tiểu thư, chúng ta vẫn là nhanh chóng đừng nói nữa, Như Ngọc tiểu thư tính khí không tốt như Tà thiếu gia, nghị luận nàng, chúng ta sẽ không xui xẻo."
Sau khi thiếu nữ xuất hiện tiếng nghị luận dần lắng xuống.
Các nô bộc Dạ gia đều vùi đầu làm công việc trên tay, không còn chú ý bọn họ nữa.
"Dạ Thiên Tà, ngươi lại hỏi thăm hành tung của ta, cố ý đến đây chặn đường, loại phế vật kinh mạch đứt đoạn này, ta căn bản không thích ngươi, ngươi vẫn nên chết tâm đi!"
Nghiêm Như Ngọc nâng cằm trắng như tuyết lên, căm hận trừng mắt nhìn Dạ Thiên Tà một cái.
Theo ý nàng, phế vật này chính là cố ý đến đây muốn khôi phục hôn ước với mình, tuy phế vật này có khuôn mặt không ai có thể so sánh, nhưng phế vật dù sao cũng là phế vật, không có khả năng cho mình muốn tất cả.
Nàng muốn là vinh quanh, là địa vị, là vạn người tôn kính, mà hắn đều không thể cho nàng.
Nhưng mà từ đầu tới cuối, Dạ Thiên Tà nhìn cũng không có nhìn nàng một cái, trực tiếp đi qua bên cạnh nàng, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn lên người của nàng, hoàn toàn xem đối phương trở thành không khí.
"Ngươi..." Mặt của Nghiêm Như Ngọc biến đổi, hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng của Dạ Thiên Tà: "Hừ, ngươi giả bộ! Một đại nam nhân còn chơi lạt mềm buộc chặt, ngươi cho rằng như vậy ta sẽ nhìn ngươi nhiều hơn một chút sao? Nằm mơ, cũng không nhìn xem ngươi xứng sao? Một phế vật mà thôi, trừ bỏ ở ngoài ngu ngốc, không có người thích loại phế vật như ngươi này."
Nghiêm Như Ngọc luôn tự cảm thấy mình tốt đẹp, nhận định Dạ Thiên Tà là cố ý hấp dẫn chú ý của nàng.
Với hành vi của Dạ Thiên Tà, hắn có chút trơ trẽn, quả nhiên không hổ là phế vật, ngay cả đầu óc đều không tốt để sai khiến, chẳng lẽ hắn không biết mình chán ghét hắn sao? Diễn trò lạt mềm buộc chặt với nàng mà nói không hề có tác dụng.
Ngay lúc Nghiêm Như Ngọc xoay người muốn chạy vào, một giọng nói vì kìm nén tức giận mà có vẻ trầm thấp đột nhiên từ trước mặt truyền đến.
"Ngươi nói lại lời vừa rồi cho bản hoàng tử một lần nữa?"
Cơ thể của Nghiêm Như Ngọc ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng từ phía trước đi đến, mày kiếm mắt sáng, người nam tử mặc áo bào màu đỏ, hai má nhiễm một tia đỏ ửng, thẹn thùng nói: "Nhị... Nhị hoàng tử, sao ngươi lại đến đây?"
"Hừ, nếu ta không đến, có phải không nghe thấy ngươi chửi Thiên Tà hay không?" Nam tử tuấn lãng ánh mặt lạnh như băng liếc nàng một cái, trong mắt hiện lên chán ghét: "Còn có, thu ánh mắt ghê tởm kia của ngươi lại, bằng không bản hoàng tử không ngại cho ngươi mất năng lực quan sát."
"Nhị hoàng tử?" Nghiêm Như Ngọc cắn chặt môi, hai mắt nổi nước mắt, đáng thương nhìn nam tử.
"Thiên Tà là huynh đệ của bản hoàng tử, nếu như để cho bản hoàng tử nghe thấy ngươi vũ nhục hắn lần nữa, cẩn thận lưỡi của ngươi, bản hoàng tử không phải người thương hương tiếc ngọc." Sau khi nam tử nói xong lời này, xoay người đi đến bên cạnh Dạ Thiên Tà, đưa tay vỗ bờ vai của hắn, cười lớn hai tiếng,: "Ha ha, Thiên Tà, đi, chúng ta đi uống rượu, yên tâm đi, chỉ là một nữ nhân mà thôi, ta tin tưởng về sau ngươi sẽ tìm được nữ tử tốt."
Dạ Thiên Tà vẫn đưa lưng về phía Nghiêm Như Ngọc, sau khi nghe thấy lời nói của nam tử, vẻ mặt hơi xúc động, ngẩng đầu nhìn trời xanh, khẽ thở dài một tiếng.
Nàng, cũng nên đến rồi chứ?
"Được." Quay đầu lại nhìn bằng hữu bên cạnh, Dạ Thiên Tà