Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Công Hội Dong Binh, tiếng người ồn ào, chỗ của nhân viên tiếp đãi có mấy đại hán thân hình khôi ngô ở đó đang lớn tiếng nói chuyện với nhau, trước bảng nhiệm vụ cũng chật ních người đang nhìn xem nhiệm vụ dong binh.
Bên cạnh khu nghỉ ngơi được chia làm mấy khu vực, mà trên dấu hiệu ở trước ngực của mỗi người đều viết rõ tên dong binh đoàn, hiển nhiên là đang chiêu mộ dong binh.
Bỗng nhiên trong lúc đó, vốn công hội đang tranh cãi ầm ĩ thì im lặng lại, lúc này, những người có mặt đều dừng hành động trong tay lại và ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa, há to miệng, thậm chí có dong binh cũng bất giác chảy nước miếng.
Ngoài cửa, ánh mặt trời nhàn nhạt bao phủ xuống và một bóng dáng tuyệt sắc bước vào.
Chỉ thấy người đi vào là vị thiếu nữ có dung mạo còn trẻ con, nhưng ngay cả như thế thì dung nhan tuyệt mỹ của nàng kia vẫn như cũ biểu hiện ra.
Làn da thiếu nữ như bạch ngọc, trơn bóng không tỳ vết, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, một đôi mắt màu đen lộ ra lạnh nhạt, tóc đen nằm rải rác trên đầu vai, trên lưng mang một cây trường côn đỏ rực.
Cây gậy đỏ kia đỏ rực mà xinh đẹp, giống như ngọn lửa đỏ rực rỡ loá mắt, cùng bộ y phục màu đỏ kia càng làm tôn thêm thiếu nữ quả thực giống như là nữ thần từ trên trời giáng xuống, cao ngạo tuyệt mỹ.
Cây côn này chính là sự dung hợp giữa tinh thạch chín màu và hỏa tinh thạch mà đúc thành, bởi vì nhờ sự dung hợp của tinh thạch chín màu mà khiến cho cây côn này có được một tia linh trí, Hạ Như Phong liền đặt tên cho nó là "Hồng Diễm".
Hồng Diễm trong tay nàng, không thể nghi ngờ làm cho sức lực chiến đấu của nàng lại gia tăng, dù sao đối võ giả mà nói, vũ khí thích hợp tay cũng rất trọng yếu, có được vũ khí tốt thì lực chiến đấu tự nhiên sẽ tăng lên gấp vài lần.
Trong khi tất cả mọi người đều bị khí chất và dung mạo của nàng dung mạo hấp dẫn thì nàng đã đi tới chỗ tiếp đãi, hai trong mắt lạnh nhạt nhìn về phía nhân viên tiếp đãi, môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh nhạt nhưng khi vào trong tai mọi người thì lại nghe rất êm tai.
"Xin hỏi, có dong binh nào muốn đi Ám Chi Sâm không?"
Nhân viên tiếp đãi phục hồi tinh thần lại, trên mặt lộ ra chiêu bài tươi cười, giọng nói ngọt truyền đi khắp công hội: "Xin lỗi, vị cô nương này, bởi vì mấy ngày gần đây tất cả cường giả đều đi vào Nguyệt Thành, vì vậy Ám Chi Sâm đã trở thành cấm địa của những cường giả đó, cho nên các nhiệm vụ phải hoàn thành của Ám Chi Sâm đều đã hủy bỏ."
Hủy bỏ sao? Hạ Như Phong nhíu nhíu mày, có lẽ hiện tại Tam ca bọn họ đã từ Thanh Phong thành xuất phát, nếu mình lại đi Thanh Phong thành cũng không có ý nghĩa, nói không chừng còn có thể không kịp ngày mở cửa đại môn Nguyệt gia.
Nhưng mà, nàng cũng không biết đường đi Ám Chi Sâm, vì vậy mới đến Công Hội Dong Binh, hy vọng có dong binh có thể mang nàng một đoạn đường. Xem ra, bởi vì chuyện của Nguyệt gia nên đường đi từ Nguyệt Thành đến Ám Chi Sâm đã trở thành cấm địa của kẻ yếu.
"Cô nương, ngươi là muốn đi Ám Chi Sâm sao?"
Sau lưng một giọng nói trong trẻo truyền đến, lông mày Hạ Như Phong giãn ra, chậm rãi xoay người, ngay lúc đó, một gương mặt tuấn lãng xuất hiện ở trong con ngươi.
Nam nhân trẻ tuổi trước mặt có gương mặt thanh tú tuấn lãng, ánh mắt trong veo như một hồ nước trong suốt, một thân quần áo màu xanh đậm, bên hông thắt một đai lưng bằng rơm màu xanh biếc, sau lưng mang một thanh kiếm to, trên chuôi kiếm có đồ án Thanh Long trông rất sống động.
Ánh mắt hắn và những người khác trong công hội không giống nhau, không có loại rõ ràng thèm thuồng và dòm ngó, trong cặp mắt trong suốt kia chỉ mang theo một thiện ý.
Ánh mắt như vậy, ngược lại làm cho Hạ Như Phong sinh lòng hảo cảm.
"Đúng, ta muốn đi Ám Chi Sâm."
Hạ Như Phong thản nhiên gật đầu một cái, sau khi nghe Hạ Như Phong nói xong thì nam tử trẻ tuổi nhếch môi nở nụ cười rực rỡ đến cực điểm, hai hàm rang trắng noãn dưới ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào tản ra sáng bóng mê người.
"Vậy thì tốt quá, tuy rằng chúng ta không đi Ám Chi Sâm, nhưng mà lần này dong bình đoàn chúng ta tiếp nhận một cái nhiệm vụ, vừa đúng thuận đường với ngươi nên có thể dẫn ngươi một đoạn đường, đến Thanh Ngọc lĩnh thì cách Ám Chi Sâm cũng không xa."
Xem ra cũng chỉ có phương pháp này...
Suy tư trong chốc lát, Hạ Như Phong liền gật đầu đáp ứng: "Vậy cũng tốt! Làm phiền."
"Ha ha, cô nương không cần khách khí, đúng rồi, ta tên là Tố Trầm Nhiên, còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương." Nam tử trẻ tuổi xoa xoa đầu, trong khi dẫn Hạ Như Phong đến dong binh đoàn của mình nhưng thỉnh thoảng cũng quay đầu bắt chuyện với đối phương.
"Hạ Như Phong." Hạ Như Phong thản nhiên nói ba chữ.
Mặc dù trận đại chiến giữa La Lan bình nguyên và Nam Môn gia làm cho danh tiếng của nàng vang xa, nhưng vì không để cho Nghiêm gia biết Thanh Phong thành bị mình chưởng quản nên nàng cũng không có nói ra tên của mình, mà tất cả những người trong cuộc cũng không nói nhiều về đề tài này.
Vì vậy nàng cũng không có giấu diếm, dù sao cũng sẽ không có người biết tên của nàng.
"Như Phong cô nương tên thật không tệ, Như Phong Như Phong, tiêu sái như gió, nói vậy Như Phong cô nương tất nhiên là người tùy ý tiêu sái, không trói buộc câu thúc, không bị quy định trí buộc, chỉ cầu sảng khoái là người không mang thù."
Trầm Nhiên cười cười, không chút nghi ngờ, nụ cười của nam tử trẻ tuổi này rất là mê người, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, lúc thấy khách điếm ở phía trước thì đôi mắt sáng một chút: "Như Phong cô nương, đã đến, dong bình đoàn chúng ta ở trong này."
Theo Trầm Nhiên đi vào khách điếm thì một bóng hình xinh đẹp màu hồng phấn liền nhẹ nhàng chạy tới và lao vào trong ngực Trầm Nhiên, thiếu chút nữa đem Trầm Nhiên đụng ngã xuống, chờ Trầm Nhiên ổn định bước chân thì một tiếng cười mềm mại từ trong lòng hắn truyền ra.
"Khanh khách, Nhiên ca ca, ngươi rốt cục trở lại, ta và mọi người đợi Nhiên ca ca thật lâu."
Sau đó, từ trong ngực Trầm Nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ, đó là một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp, trên gương mặt nhỏ nhăn như bàn tay kia được khảm hai đôi mắt to trong veo như nước, sống mũi cao thẳng, đôi môi khéo léo, hai mi cong cong, một đầu tóc mềm mại búi lên đơn giản và được gắn lên một cây châu sai.
"Nhiên ca ca, nàng là ai?" Cong đôi môi hồng phấn lên, ánh mắt hơi thù địch của thiếu nữ nhìn phía Hạ Như Phong, gắt gao túm lấy cánh tay của Trầm Nhiên giống như muôn tuyên bố đồ vật sở hữu của mình.
Trên mặt Trầm Nhiên xuất hiện một chút xấu hổ, xin lỗi hướng tới Hạ Như Phong cười cười, tay vỗ vỗ lên đầu thiếu nữ và giọng điệu mang theo trách cứ: "Tịch nhi, đừng náo loạn, Như Phong cô nương là khách, nàng