Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Kèn chiến đấu thổi lên, không khí nghiêm túc ở trong gió lạnh lạnh thấu xương truyền khắp Thanh Sơn Lĩnh.
"Toàn Phong Trảm!"
Nam Mộc đưa kiếm ra, mũi kiếm hiện lên một tia sáng, ở lúc Thanh Lang xông đến, dùng sức chém đi, mặc dù Thanh Lang cũng là lang tộc, nhưng không ngờ có đủ linh trí như lang tộc khác, chỉ biết hung mãnh tấn công kẻ địch mà không biết né tránh.
Kiếm chém lên trên đầu Thanh Lang, Thanh Lang ăn đau rống to một tiếng, ngã xuống, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, tuyết trắng cũng biến thành mày đỏ máu.
"Phách Vương Quyền!"
Một Dong Binh thô cuồng khác nâng nắm đấm lên, trên quyền hiện ra tia sáng màu vàng đất, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đấm về phía trước, nắm đấm vừa vặn đấm vào miệng Thanh Lang, răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào trong thịt, máu từ từ chảy từ miệng Thanh Lang xuống, từng giọt rơi xuống tuyết trắng trên mặt đất.
Vị Dong Binh kia bị đau trên mặt đổ mồ hôi lạnh, một trận lãnh gió thổi qua, hắn run rẩy một chút, vội vàng phục hồi tinh thần lại, kiếm trong tay phải chém về phía Thanh Lang, Thanh Lang chưa kịp né tránh, đầu đã bị chặt xuống.
Hắn vội vàng thu tay lại, chỉ thấy trên tay có huyết nhục mơ hồ, xương trắng âm u tịch mịch, nhưng lúc này không kịp để ý đến miệng vết thương của mình, bởi vì phía trước lại có một Thanh Lang dũng mãnh xông lên.
"Đội trưởng, không thể tiếp tục như vậy được, Thanh Lang càng ngày càng nhiều, căn bản là đánh không hết." Trong ánh mắt của Trầm Nhiên hiện lên một tia lo lắng, quay đầu lại nhìn Nam Mộc phía sau nói.
Ngay lúc này, răng nanh của Thanh Lang cắt qua cánh tay của hắn, hắn vội vàng quay đầu lại, đối phó với Thanh Lang phía trước.
Thanh Lang càng đánh càng nhiều, căn bản chính là vô cùng vô tận, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ kiệt lực, đến lúc đó chính là đợi làm thịt, không còn sức phản kháng nữa.
"Sao lại thế này? Vì sao lại nhiều Thanh Lang thế?"
Trong lòng Nam Mộc cũng không trấn định như ban đầu, nhưng ông là đội trưởng, nếu như ông lộ ra kích động, thì người khác sẽ thế nào? Cho nên, chỉ sợ trong lòng lo âu bất an, nhưng khuôn mặt cũng không có thể hiển rõ.
"Ừ? Không đúng..."
Lạnh gió thổi qua, mang đến một mùi thơm lạ lùng, Hạ Như Phong nhíu mày, mùi này thật sự là rất loãng, hơn nữa, mới đầu còn không có, đúng lúc này mới xuất hiện ở trong gió.
Hàm La Hương, lại là Hàm La Hương...
Cơ thể của Hạ Như Phong đột nhiên run lên, lúc này mới hiểu được vì sao xuất hiện nhiều Thanh Lang như vậy.
Trong Hàm La Hương Này ẩn chứa một loại dược thảo tên là Thanh Phong Thảo, Thanh Phong Thảo này là thực vật Thanh Lang thích nhất, pha trộn với Hàm La Hương, có thể tạm thời che dấu hương vị của Thanh Phong Thảo, đợi đến thời gian nhất định, Hàm La Hương phát huy tác dụng, Thanh Phong Thảo sẽ có thể phát huy ra công hiệu.
Chả trách lúc đầu không có hương vị này, đợi đến bây giờ mới xuất hiện, thì ra đúng là như thế.
"Đàm Tịch, hôm qua ngươi đã đi đâu, mùi hương trên người là từ đâu có?"
Lúc này, Nam Mộc cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, dùng sức ngửi một cái, ngay lập tức lời nói nhắm ngay Đàm Tịch.
Đàm Tịch hơi sửng sốt, trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nam Mộc, đột nhiên hiểu rõ cái gì, gương mặt chỉ một thoáng trắng bệch, cơ thể mềm mại không khỏi rung rẩy.
"Đội trưởng, hôm qua đến dưới Thanh Sơn Lĩnh, ta muốn mua vật phẩm cần dùng, thì đụng phải thiếu đoàn trưởng Mục Phong của Dong Binh Đoàn Duyên Phong, lúc ấy nổi lên tranh chấp với hắn, Mục Phong còn nắm cánh tay của ta, chẳng lẽ..."
"Chính là hắn, nhất định là vào lúc hắn nắm cách tay của ngươi đã bôi mùi hương lên đấy." Trong mắt Nam Mộc hiện lên sát ý, trong ngực đầy tức giận, đều phát tiết hết sức ở trên người Thanh Lang trước mặt: "Cấp bậc đội trưởng Mục Duyên của Duyên Phong cũng đã đến Linh Tướng cửu cấp, nên biết tin tức của Bích Ngọc Quả, tất nhiên ông ta là vì Bích Ngọc Quả mới hãm hại chúng ta."
"Đội trưởng, mọi người, thực sự xin lỗi, là ta hại các ngươi, hu hu, đều là lỗi của ta." Lúc Đàm Tịch đối mặt với đàn Thanh Lang còn không có khóc, nhưng sau khi biết tất cả đều là lỗi của mình, thì khóc rống lên.
Nếu không phải sơ ý lơ là của nàng, thì sẽ không bị người ta ám toán, cho nên tất cả đều là lỗi của nàng, là nàng hại tính mạng của đội trưởng và đồng bạn, nếu bọn họ có chuyện không hay xảy ra, nàng chết ngàn lần cũng khó chối tội này.
"Tịch nhi, cẩn thận!"
Trong lúc Đàm Tịch khóc rống lên, không có chú ý đến một Thanh Lang phía trước đang xông về phía nàng, răng nanh trong miệng Thanh Lang kia tỏa ra tia sáng khiếp người, trong mắt lóe ra tia tàn nhẫn, mà tất cả mọi người nhìn thấy một màn này sắc mặt đều đại biến, hét lớn nói.
Đàm Tịch ngừng khóc, ngơ ngác nhìn răng sói sắp đến gần, ngay cả phản ứng cơ bản cũng đều quên.
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ hai..."
Ở lúc mấu chốt, một tiếng quát nhàn nhạt từ đỉnh đầu vang lên, sau đó một bóng dáng màu đỏ phản chiếu ở trong mắt, bóng dáng đỏ từ từ hạ xuống, trường côn đỏ rực xẹt qua phía chân trời, đập vào Thanh Lang trước mặt.
Đầu Thanh Lang đột nhiên vỡ ra, óc bắn ra bốn phía, máu tươi chảy đầy đất, Thanh Lang kia không rên một tiếng ngã xuống.
Trong gió lạnh, thiếu nữ đón gió mà đứng, trường côn cũng dựng đứng ở trên mặt đất, cắm vào trong tuyết trắng thật dày, y phục đỏ nhẹ nhàng tung bay, thoáng như ngọn lửa chiếu vào trong lòng của mọi người.
"Như Phong cô nương..." Trầm Nhiên kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc kia nói, hơi sững sờ, dường như không ngờ, bọn họ cho rằng nàng nên nhận được bảo vệ, lại có lực công kích cường hãn như vậy.
Nhưng mà lúc này, khiếp sợ nhất chính là Đàm Tịch.
Ánh mắt của nàng lộ tia phức tạp, cắn môi, cúi đầu xuống.
Lúc trước, nàng vẫn coi nàng ấy trở thành gánh nặng, lại không ngờ đến, cuối cùng cứu nàng, lại là thiếu nữ này... Nàng không rõ, vì sao mình lần lượt tranh chấp với nàng, nàng vẫm còn muốn cứu mình?
Nhớ đến mình từng nói qua những lời này, khuôn mặt thanh