Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 210: Q.1 - Chương 210: Thiếu






Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Trải qua quá trình bành trướng, Mục Duyên vốn là thân thể gầy yếu nay lại trở nên cường tráng hơn, tựa như chiến binh dũng cảm mạnh mẽ, mà đôi mắt đỏ như máu kia giống như là dã thú hung mãnh dã thú, phát ra mũi nhọn lạnh lẽo khiếp người.

"Rống."

Mục Duyên ngửa đầu rống to một tiếng, nắm chặt hai đấm, xương ngón tay vang lên tiếng rang rắc, hắn giơ chân lên, mỗi bước đi thì ngay cả ngọn núi cũng bị làm cho chấn động run chuyển một chút.

"Mục Duyên hắn vậy mà lại có bản lãnh như vậy, thực lực này của hắn đại khái cũng vượt qua Linh Vương đi?" Đàm Tịch thè lưỡi, trong lòng có chút run rẩy, may mắn là lần này không có đối đầu chính diện với Mục Duyên nếu không toàn quân của bọn họ liền bị diệt.

Nam Mộc nhíu chặt mi, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào trong trận chiến không nói một lời, chẳng qua là bàn tay lại nắm chặt thanh kiếm đeo bên hông, tùy thời tấn công bất cứ lúc nào.

"Ầm!"

Nắm đấm đánh thật mạnh về phía Thanh Mãng xà, vốn Thanh mãng xà đang rất dung mạnh nhưng dưới một chiêu này lại lập tức bay ngược ra ngoài, thân thể to lớn rớt xuống mặt đất làm cho tuyết đọng đầy đất bắn lên bao trùm thân thể của nó.

Những người còn sót lại của dong binh đoàn Duyên Phong cũng sợ ngây người, sau đó tiếng hoan hô mãnh liệt vang lên: "Tê tê!"

Thanh Mãng xà thè đầu lưỡi màu đỏ ra và muốn từ dưới đất bò dậy, xoay thân thể vài cái nhưng vì vẫn không chịu nổi sức nặng của bản thân nên lại ngã xuống đất.

Ở chung quanh nó, máu tươi màu đỏ chảy ra và mang theo nhàn nhạt mùi tanh.

Cuối cùng, cái đuôi của Thanh Mãng xà dao động vài cái rồi rốt cục bất động, nếu như đi vào quan sát thì sẽ phát hiện chỗ bảy tấc nơi yếu nhất của nó nứt ra một khoảng, máu tươi chính là từ bên trong này chảy ra.

Một khắc kia, thân thể Mục Duyên giống như một quả bóng bay bị xẹp xuống, thân thể lắc lư vài cái, thanh kiếm trong tay bị cắm mạnh vào trong tuyết, mượn dùng sức mạnh này mới không để cho thân thể của mình ngã xuống đất.

"Mau, các ngươi nhanh đi hái Bích Ngọc quả." Cắn răng chặt chật, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng, Mục Duyên ngẩng đầu lên và nói với giọng nói yếu ớt.

Hai người của dong binh đoàn Duyên Phong nhận lệnh và đang muốn đi hái năm Bích Ngọc quả kia, thì ngay thời điểm đó có một bóng dáng thoáng qua, trong chớp mắt năm Bích Ngọc quả kia liền mất đi tung tích.

"Người nào, thật to gan, to gan dám đoạt đồ của ta?"

Thấy khó khăn lắm mới đánh bại được Thanh Mãng xà, mới vừa giành được Bích Ngọc quả thì lại bị người khác cướp đi, sắc mặt Mục Duyên đại biến, gương mặt trở nên tái mét vặn vẹo đứng lên, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía trước.

Xuất hiện ở trong mắt hắn là một nam tử trung niên, chỉ thấy người nọ mặc y phục tơ lụa gấm đỏ, thắt lưng mềm mại, tay phải cầm một thanh kiếm mỏng, chân mang giày da màu đen, một đầu tóc dài màu đen thả ở trên lưng, ánh mắt nhìn Mục Duyên mang theo ánh sáng lãnh ý.

Trên tay trái hắn chính là năm Bích Ngọc quả, rõ ràng người cướp đoạt Bích Ngọc quả chính là người này không thể nghi ngờ.

"Nam Mộc, ngươi còn chưa có chết?" Nhìn thấy người này, sắc mặt Mục Duyên lần nữa thay đổi, hai đấm nắm chặt, đáng tiếc hắn đã dùng hết tất cả sức lực, hai chân không chống đỡ được nên một chân quỳ xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Mộc.

"Nếu ta đã chết thì không phải là tiện nghi cho ngươi con chuột chuyên môn ăn cắp này sao?" Khóe môi Nam Mộc khinh thường câu lên nụ cười lạnh, thanh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.