Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trời không xa xăm, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu khắp Thương Lang quốc, khắp nơi đều truyền đến tiếng nghị luận, đại bộ phận đều vây quanh biến cố của Dạ gia mấy ngày trước, trên mặt mọi người đều đầy vẻ khinh thường, cũng không phát hiện nguy hiểm đang buông xuống.
"Ha ha, Nghiêm đại thiếu, ngươi thấy, Dạ gia Dạ Thiên Tà thế nào? Nghe nói dạo này Nghiêm gia chủ còn định khôi phục quan hệ thông gia với Dạ Thiên Tà, không biết ngươi thấy thế nào?"
"Hừ, hỗn đản diệt thân như Dạ Thiên Tà, chính là một con bạch nhãn lang, Dạ gia nuôi không hắn lâu như vậy, người như thế, sẽ bị ông trời báo ứng, đoán chừng không cần mấy ngày sẽ bị sét đánh chết, kiếp sau đầu thai chỉ có thể làm một súc sinh, không, nói súc sinh vẫn còn vũ nhục súc sinh, loại ác ma này, nên hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh."
Nghe thấy lời nói ác liệt này, người bên cạnh đều cười nhạt, lúc trước, không phải Nghiêm Nhân cũng giết huynh trưởng ruột, tức chết thân mẫu sao? Mà Dạ Thiên Tà giết, chỉ là bà con mà thôi, nhưng mà mặc dù nghĩ như thế, bọn họ vẫn không dám lộ ra mặt.
Cho dù mấy ngày này, rất nhiều gia tộc chặt đứt liên hệ với Nghiêm gia, cũng cảnh cáo đệ tử gia tộc không cần phải qua lại với người Nghiêm gia, nhưng Nghiêm Tuấn chính là quần áo lụa là, ra tay hào phóng, bởi vậy những người trẻ vẫn thích nịnh bợ hắn.
Hơn nữa Nghiêm gia nhị thiếu ở trên đại bỉ bị Hạ Như Phong phế bỏ mệnh căn, tam thiếu Nghiêm Phong Hành lại ở Hạ gia, không bao giờ trở về Nghiêm gia nữa, cho nên không hề nghi ngờ, Nghiêm Tuấn chính là tân gia chủ của Nghiêm gia.
"Ha ha, đại thiếu nói đúng, Dạ Thiên Tà hắn chính là một bạch nhãn lang, ngay cả người thân cũng đều dám giết, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt, sao giống đại thiếu của chúng ta, đại thiếu ngươi mới là nam nhi kiệt xuất nhất Thương Lang quốc."
Một quần là áo lượt mặt đầy nịnh nọt, tranh giành vỗ mông ngựa Ngiêm Tuấn.
Mông ngựa này hiển nhiên là vỗ rất sảng khoái, Nghiêm Tuấn không khỏi nâng đầu lên, như cảnh xuân toả sáng: "Đúng vậy, hơn nữa sao Dạ Thiên Tà xứng hôn phối với muội muội của ta? Phụ thân của ta cũng không có quyết định này, cho dù khuôn mặt của muội muội ta có khuyết điểm, mất đi mũi, cho dù Dạ Thiên Tà hắn không phải là phế vật, nhưng cũng không xứng với muội muội Nghiêm Tuấn ta."
"Đúng vậy, Dạ Thiên Tà tính là cái quái gì, làm sao có thể sánh với Nghiêm đại thiếu?"
"Đúng vậy, Như Ngọc tiểu thư mỹ mạo khuynh thành, xinh đẹp đáng yêu, Dạ Thiên Tà xứng đôi sao?"
"Dạ Thiên Tà là bạch nhãn lang, nên bị thiên đao vạn quả, đoạn tử tuyệt tôn, nếu như về sau hắn tìm thê tử, thê tử của hắn nhất định là nữ tử trong Câu Lan Viện, mỗi ngày đội nón xanh cho hắn."
Vì vỗ mông ngựa của Nghiêm Tuấn, những quần là áo lượt chuyên tìm chữ ác độc nhất để sỉ nhục.
Bọn họ sỉ nhục rất dễ chịu, cho tới bây giờ đều chưa từng sảng khoái như vậy.
Nói là vì Dạ Thiên Tà diệt Dạ gia mà trơ trẽn, thật ra là xuất phát từ ghen tị trong lòng mà thôi, dù sao Dạ gia chỉ có thể tính là bà con với hắn, việc diệt thân rất nhiều gia tộc đều có, vì sao lại vũ nhục hắn chứ?
Tất cả đều là bởi vì, từ hôm đó đến nay, Dạ Thiên Tà thành vị hôn phu tốt nhất trong lòng tất cả nữ tử Thương Lang quốc lựa chọn.
Bọn họ không cam lòng, bọn họ ghen tị, vì sao phế vật ngày xưa còn có một ngày xoay người? Hắn dựa vào cái gì xoay người? Dù là hắn xoay người, vậy bọn họ muốn làm hỏng thanh danh của hắn như thế nào?
Như thế nào khi hắn lại là một cường giả Linh Quân, nếu nói Linh Quân là đại nhân, thì bọn họ chính là một đám tiểu hài tử, chẳng lẽ hắn còn có thể ỷ vào thân phận cường giả Linh Quân, mà ăn hiếp một số tiểu hài tử sao?
Huống chi, tay của một người khó địch lại thiên hạ nhiều miệng, nếu hắn vì vậy mà phẫn nộ muốn giết người, hắn sẽ giết nhiều người trong thiên hạ như vậy sao?
Cho nên, bọn họ mới không cố kỵ chút nào, đã nhận định Dạ Thiên Tà sẽ không giết bọn họ.
Dạ Thiên Tà quả thật sẽ không, thanh danh của mình, hắn không cần, đương nhiên điều kiện tiên quyết là, đừng để cho hắn nghe được chuyện vũ nhục thê tử tương lai của hắn, bởi vì, Dạ Thiên Tà sớm nhận định Hạ Như Phong rồi.
Nhưng mà Dạ Thiên Tà không vì vậy tức giận, không có nghĩa là, người khác cũng có thể chịu được.
Lúc mọi người ở đây hưng phấn mắng Dạ Thiên Tà, một hơi thở lạnh lẽo xông vào mặt, khiến cho bọn họ đều không nhịn được run rẩy, nâng mắt lên nhìn, một bóng dáng đỏ rực tuyệt sắc đập vào mắt.
Khuôn mặt của thiếu nữ lạnh như băng, trong mắt đầy hàn ý, mà vẻ mặt của trăm người chiến đội phía sau nàng cũng phẫn nộ, ánh mắt tàn bạo hung hăng nhìn mấy người chửi ác nhất trong đó, như muốn bầm thây vạn đoạn bọn họ.
Nếu nói thiếu nữ này làm cho người khác kinh diễm, trăm người chiến đội kia lại làm kinh sợ.
"Là nàng?" Nghiêm Tuấn nhất thời sửng sốt, nghĩ đến muội muội và đệ đệ của mình đều bị nàng đả thương, vẻ mặt không khỏi âm trầm, cười quái gở nói: "A, ta còn tưởng là ai, thì ra là... Người chuyên môn quyến rũ nam nhân của người khác, tuy Dạ Thiên Tà không xứng với muội muội ta, nhưng ít ra từng là vị hôn phu của nàng, mà nhị hoàng tử, hắn thuộc về tứ muội của ta, đúng rồi, còn có Hoa thiếu chủ, ai không biết hắn thuộc về công chúa điện hạ? Cho nên ta muốn hỏi một câu, chẳng lẽ ngươi chỉ biết quyến rũ nam nhân của người khác sao? Nếu như ngươi thật sự thiếu nam nhân, bên người ta có rất nhiều, chắc chắn bọn họ rất thích chơi đùa với ngươi."
Những quần là áo lượt sớm thèm mỹ mạo Hạ Như Phong nhỏ dãi, nghe thấy Nghiêm Tuấn nói như thế, bọn họ đều kích động, xem ra, hôm nay bọn họ lại có cơ hội có một đêm xuân với mỹ nữ như thế.
Tuy trên đại bỉ, Hạ Như Phong có danh tiếng vinh quang, nhưng người có tư cách đi vào xem cuộc chiến cũng không nhiều lắm, vì vậy, những quần là áo lượt đó còn không biết năng lực của Hạ Như Phong, bằng không cho bọn họ mười lá gan, cũng không dám nhìn trộm nàng.
Mà lời nói của Nghiêm Tuấn làm cho mọi người của chiến đội Nghịch Thiên đều tràn đầy lửa giận, rút vũ khí ra trợn mắt nhìn, ở trong lòng bọn họ, tiểu thư chính là nữ thần, có người vũ nhục nữ thần, sao bọn họ có thể chịu đựng?
Nhưng thật ra từ đầu đến cuối