Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Dưới ánh sáng mặt trời, cây cối xanh biếc, bỗng nhiên Hạ Như Phong dừng chân lại, nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía mỹ nam tử đang đi theo sát ở phía sau, y phục đỏ ở trong gió khẽ hất, nếu không phải khuôn mặt vô cùng bình thường, phỏng chừng rất nhiều người sẽ bị khí chất của nàng hấp dẫn.
"Tên của ngươi?" Hạ Như Phong lạnh nhạt lên tiếng hỏi, nhưng mà giọng nói lạnh nhạt của nàng, thật giống như là đang hỏi một việc không quan trọng.
"Vu Lạc Linh." Mỹ nam tử cũng dừng chân lại nhìn Hạ Như Phong, lúc này mới phát hiện mình còn chưa biết tên của đối phương, vì vậy hỏi: "Của ngươi?"
"Hạ Như Phong." Hạ Như Phong xoa mũi, cũng không giấu diếm tính danh chân thật, bởi vì nàng biết, cho dù đại trưởng lão Vân tông lúc đầu cũng không nhận thức ra mình, lúc mình đi rồi, tất nhiên hắn sẽ biết được, cho nên trang phục này cũng phải tiến hành thay đổi.
Nam nhân này vẫn đi theo nàng, lại không thể sử dụng Mị Ảnh Vô Tung bỏ rơi hắn, vốn cho rằng con đường chạy trốn tiếp theo, nàng không thể có điều giấu diếm với hắn. Huống chi, lệnh truy nã của Vân tông cũng không có viết tên, Vu Lạc Linh cũng sẽ không biết người nọ là mình.
"Ta và Vân tông có cừu oán, bọn họ đang lùng bắt ta." Lúc Hạ Như Phong nói lời này, thâm trầm nhìn chăm chú vào Vu Lạc Linh, trong tay khẽ tụ ra linh khí, nếu bởi vì lời nói của mình mà Vu Lạc Linh có gì khác thường, nàng chỉ có thể đánh chết hắn như thế.
Cho dù Vu Lạc Linh từng giúp nàng, nhưng nàng cũng không hiểu Vu Lạc Linh, cho nên mới dâng lên lòng phòng bị.
"Vân tông?" Trong mắt Vu Lạc Linh xẹt qua kỳ quái, khóe môi cong lên nhạo báng, trong mắt xinh đẹp ngưng tụ ra đầy khinh thường: "Kẻ thù của Vân tông cũng rất nhiều, cũng không thiếu một mình ngươi, nếu không phải ta đánh không lại đám người kia của Vân tông, ta đã sớm diệt toàn tông bọn họ rồi."
Từ trong lời nói của Vu Lạc Linh, linh lực Hạ Như Phong trong tay từ từ thu về, thật lòng cười: "Vu Lạc Linh, nếu ngươi muốn đi theo ta, như vậy giả dạng nhất định không thể, cho nên, chỉ sợ ngươi phải làm một chút hy sinh..."
Nói xong, đẩy Vu Lạc Linh vao trong bụi cỏ bên cạnh, mình cũng đi qua.
Một lát sau, hai người từ trong bụi cỏ đi ra, Hạ Như Phong vẫn giả trang như ban đầu, nhưng mà khuôn mặt kia lại xảy ra thay đổi lần nữa. Lúc này nàng chỉ có thể coi là thanh tú, cho dù so ra kém vẻ tuyệt sắc của mình, nhưng cũng còn hơn khuôn mặt vừa rồi.
Mà mỹ nam tử vốn tuyệt sắc, lại thành một người quái dị khiến cho người ta nhìn đến ngược dạ dày.
Da thịt ố vàng, khóe miệng có một nốt ruồi rất to, hai mí trở thành một chữ trạng, đôi mắt trống rỗng vô thần. Chỉ là cho dù khuôn mặt của hắn thay đổi như thế nào, khí thế tôn quý kiêu ngạo kia, dù như thế nào cũng không thể thay đổi.
Vu Lạc Linh lấy ra một gương đồng từ trong linh giới, lúc nhìn thấy khuôn mặt của mình, bàn tay run lên, gương rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai nửa, nhất thời hung tợn nhìn Hạ Như Phong.
Nữ nhân chết tiệt này, nhất định là quan báo tư thù, cố ý hóa trang cho mình xấu xí như vậy, nếu như truyền ra ngoài, cuộc đời mỹ danh của mình sẽ bị hủy...
"Ngươi..."
Vu Lạc Linh vừa định chỉ trích hành vi không phúc hậu của Hạ Như Phong, bỗng nhiên đỉnh đầu xuất hiện gió, mấy bóng dáng rất nhanh xẹt qua phía chân trời, cuối cùng đứng ở phía trước bọn họ.
Đại trưởng lão từ từ xoay người, ánh mắt đảo qua hai người, lúc nhìn thấy Vu Lạc Linh, mày nhíu chặt lại, sao trên đời này còn có người xấu xí như vậy? Quả thật là sỉ nhục hai mắt của ông. Nhưng nghĩ đến còn có việc muốn hỏi, ông mãnh liệt ngăn chặn xúc động xoay người rời đi.
"Xin hỏi hai vị, các ngươi có nhìn thấy một nữ tử y phục đỏ, và một mỹ nam tử y phục bạc đi qua nơi này không?"
Trước đó Hạ Như Phong đã thu linh giới vào Không Gian Vô Tận, lúc này nghe thấy câu hỏi của đại trưởng lão, hơi cười: "Vừa rồi, quả thật có hai người đi qua nơi này? Bọn họ đi về phía Tây kia."
Đại trưởng lão nhìn mấy người phía sau, lạnh lùng nói: "Đuổi theo!"
Dứt lời, mấy người đồng thời biến mất ở trước mặt hai người Hạ Như Phong, nhìn thấy nguy cơ cuối cùng cũng được giải trừ, trong lòng của