Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 354: Q.1 - Chương 354: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Dưới ánh sáng mặt trời, nữ tử khẽ xoay người lại, ánh sáng nhàn nhạt chiếu ở trên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Thi Văn Vũ trước mặt.

Hơi nhíu mày, ánh mắt của Thi Văn Vũ hiện ra nghi hoặc, hắn tin tưởng mình chưa gặp qua vị nữ tử trước mặt này, như vậy vì sao nàng lại phải ra tay cứu giúp?

"Thi Văn Vũ, lâu rồi không gặp."

Giọng nói của nữ tử như một cơn gió truyền vào tai của hắn, cơ thể của hắn bỗng nhiên cứng lại, không dám tin mở to đôi mắt, trong mắt hiện ra tia kích động.

Lúc trước giọng nói và khuôn mặt của nữ tử đã sớm bị hắn chôn sâu vào trong trí nhớ, mỗi khi yên tĩnh mới lấy đi ra nhớ lại, cho nên giọng nói lạnh nhạt và quen thuộc này, không tự giác khiến cho hắn nhớ đến nữ tử kia, nhưng mà rõ ràng khuôn mặt này không phải là nàng...

"Sao? Từ biệt ở Nam vực, ngươi đã quên ta sao?"

"Ngươi... Ngươi là... Như... Như Phong cô nương?" Thi Văn Vũ nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt đầy kích động và chờ mong, nàng thật sự sẽ là nàng sao? Sẽ là nữ tử hắn nhớ nhung kia?

Ở dưới ánh mắt hoàn toàn chờ mong của Thi Văn Vũ, Hạ Như Phong khẽ gật đầu, thản nhiên cười: "Không ngờ ngươi lại đến Tây Vực, Thi lão tiền bối sẽ rất nhớ ngươi, ngươi không định trở về thăm lão nhân gia một chút sao?"

Nhớ đến Thi Phỉ Nhiên luôn yêu thương mình, Thi Văn Vũ cười khổ lắc đầu, trong mắt tràn đầy kiên định: "Ta đứng vững gót chân ở chỗ này, dùng hai chân của mình trở thành một mảnh thiên địa, chỉ có như vậy, ta mới có tư cách trở về gặp gia gia."

Lúc này, Hạ Như Phong cũng cảm nhận được biến hóa của Thi Văn Vũ, có lẽ, chuyện kia có đả kích rất lớn với hắn, thế cho nên thái tử điện hạ nuông chiều từ bé, ôn nhuận như ngọc đã xảy ra thay đổi thật lớn, không gì hơn cái này, hắn lại khiến cho nàng có chút thưởng thức.

Chắc chắn Thi Phỉ Nhiên thấy Thi Văn Vũ như bây giờ, cũng sẽ cảm thấy vui mừng.

"Hừ, chỉ bằng ngươi?" Ngay lúc này, một giọng nói mất hứng từ sau lưng truyền đến.

Hai người chỉ thấy La Tân đã thong dong từ trên mặt đất đứng lên, tao nhã vuốt tóc rối bời, đôi mắt sắc nhọn không tốt nhìn Thi Văn Vũ, cuối cùng dừng ở trên người Hạ Như Phong và Vu Lạc Linh theo sát đến, hai mày nhíu chặt vào nhau.

Nữ tử kia ngược lại hoàn hảo, cho dù không xinh đẹp bằng La Nhi tiểu thư, nhưng cũng thanh tú đáng yêu, nhưng nam tử theo sau đến cũng thật sự là quá xấu xí không chịu nổi, trên đời này sao lại có người có khuôn mặt xấu như vậy? Quả thật là vũ nhục ánh mắt của hắn.

Sau khi thu lại ánh mắt nhìn hai người, ánh mắt của hắn fuwfng ở trên người Kim Mao Sư Tử, toàn thân con Kim Mao Sư Tử thất giai cao nhất này đều là bảo vật, nhất là thú tinh của nó, có thể bán được giá tiền cao. Nghĩ đến đây, La Tân tiến lên một bước, định giải phẫu Kim Mao Sư Tử.

"Ngươi làm gì?" Thi Văn Vũ lạnh lùng nhìn về phía La Tân, bước chân đi lên, chắn trước mặt Kim Mao Sư Tử: "Đây là chiến lợi phẩm của Như Phong cô nương, ngươi không tư cách thu hoạch."

La Tân nhất thời ngây ngẩn cả người, dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng, Thi Văn Vũ này trầm mặc ít lời, lại có dũng khí ngăn cản mình.

"Nàng đánh chết thì thế nào? Kim Mao Sư vốn là của lính đánh thuê chúng ta, Thi Văn Vũ, ngươi bênh người ngoài như vật, sẽ không sợ ta cáo trạng với đội trưởng sao? Đội trưởng chán ghét nhất chính là loại người phản bội như ngươi này, lấy tội của ngươi đi, cũng đủ chịu tội róc xương lóc thịt rồi."

Cũng chỉ là tranh đấu thi thể của một Kim Mao Sư, La Tân lại nói nghiêm trọng như thế, cho dù là Vu Lạc Linh cũng đều không nhìn được nữa.

"Hỗn đản." Vu Lạc Linh bước nhanh tiến lên, một phen xách vạt áo của La Tân, ánh mắt hung ác nhìn người bị xách ở trên tay: "Cuộc đời này bản công tử đều chưa từng gặp loại người vô sỉ như ngươi bao giờ, vô sỉ của ngươi liên tục thấy cũng đều muốn khóc, ngay cả nhìn cũng đều sẽ thương tâm, ngươi nghĩ ngươi là ai? Có tin một ngón tay của bản công tử có thể nghiền chết ngươi hay không?"

La Tân bị ánh mắt của Vu Lạc Linh dọa sợ, run rẩy đến một câu cũng đều không nói ra nổi.

Thấy vậy, Hạ Như Phong lắc đầu, cho đến bây giờ nàng không có hảo cảm với loại người bắt nạt người tốt sợ kẻ ác này.

Bước chân vòng qua Thi Văn Vũ, đứng ở trước người Kim Mao Sư Tử, bàn tay giơ lên, kiếm màu bạc giải phẫu Kim Mao Sư Tử, mũi kiếm đam một nhát, một thú tinh hình thoi bay vào lòng bàn tay của nàng, từ từ xoay người, Hạ Như Phong đi đến trước mặt Thi Văn Vũ, vứt thú tinh cho Thi Văn Vũ, nói: "Đưa cho triệu hồi thú của ngươi ăn vào, đại khái nó có thể đột phá nhất cấp."

Dù sao thú tinh thất giai vô dụng với mình, chẳng bằng đưa cho Thi Văn Vũ, coi như là nể mặt Thi Phr Nhiên.

Tiếp được thú tinh Hạ Như Phong ném đến, Thi Văn Vũ cắn môi, cảm kích nhìn Hạ Như Phong, há mồm, nhưng cái gì nói cũng không nói ra, cảm ơn chôn dấu ở trong lòng.

"Thi Văn Vũ, ngươi đây là muốn đi đâu?" Hạ Như Phong đặt trường kiếm vào vỏ kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía Thi Văn Vũ, lạnh nhạt hỏi.

"Cổ Sơn."

"Cổ Sơn, ngươi cũng đi Cổ Sơn?" Trong mắt Hạ Như Phong xẹt qua kinh ngạc, nhớ đến lời nói của Vu Lạc Linh, lại có chút hiểu rõ.

Cơ hội đột phá Thánh Linh, làm gì có ai lại không cần? Cho dù không đến Bán Thánh, nhưng lĩnh ngộ một chút lĩnh vực trước tiên, cũng có trợ giúp rất lớn với con đường tương lai. Cho nên lần này đi Cổ Sơn, chân linh, Linh Tôn cũng không ít, chỉ là Linh Tôn rất khó đạt được cơ hội lần này.

Trầm mặc trong giây lát, Hạ Như Phong thản nhiên thở dài: "Một khi đã như vậy, ta đây đi với ngươi!"

Đi về phía Cổ Sơn, với thực lực của Thi Văn Vũ chỉ sợ sẽ sớm bị diệt, vì vậy nàng mới quyết định ở lại, chủ yếu là, nếu như đi theo bọn họ, cũng không cần mù quáng tìm kiếm đường đi đến Cổ Sơn với Vu Lạc Linh. Dù sao nàng mới đến, Vu Lạc Linh cũng chưa từng đi qua Cổ Sơn, cũng không biết đường đi, cho nên một đường này tiêu phí rất nhiều thời gian, nói không chừng chờ bọn họ đến Cổ Sơn, di tích đã mở ra, lúc đó sẽ mất đi cơ hội.

"Được." Ánh mắt của Thi Văn Vũ sáng lên, khuôn mặt như ngọc của hắn hiện ra tươi cười vậy đã lâu không thấy, trong mắt hiện ra tia ôn nhuận: "Như Phong cô nương, có thể nói cho ta tin tức gần đây của Nam Vực không..."

Cho dù Thi Văn Vũ rời nhà rất lâu, nhưng vẫn nhớ đến người nhà quê hương, rất không dễ dàng gặp được cố nhân, sao có thể buông tha cho cơ hội tìm hiểu tin tức này?

Vu Lạc Linh rất không muốn đồng hành với nam nhân này, nhất là đối thoại giữa hai người này khiến cho hắn cảm giác được thập phần không vui, muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn ngậm miệng lại, hung hăng ném La Tân ở trên mặt đất, vội vàng đuổi theo.

Hắn cũng không thể để cho thê tử tương lai của mình bị nam nhân này đoạt đi, hắn vẫn cần nàng giúp giấu diếm chuyện thân thể của


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.