Lâm Yêm không trả lời cô, tay cầm nửa miếng khoai lang nướng không biết làm sao, ánh mắt dưới ngọn nến mờ nhạt phát sáng long lanh.
Tống Dư Hàng thấy nàng không nói lời nào cũng có chút sốt ruột, cô rất kiên nhẫn.
Chỉ là....
Đôi mắt cô tối sầm, xúc cảm mềm mại vừa rồi quá mức tốt đẹp, cô vừa hồi hộp vừa lại muốn tiến đến một lần nữa.
Cô nghĩ, lần này nhất định phải lâu hơn một chút, lâu hơn nữa, thì ra chân chính hôn lên so với việc dùng đầu ngón tay chạm vào mỹ diệu hơn nhiều.
Cô nghĩ vậy, xác thực cũng muốn làm như vậy, ai ngờ Lâm Yêm không cho cô cơ hội đánh lén dùng hai tay đẩy cô ra, xoay người chạy mất.
Tống Dư Hàng đuổi theo, bà lão đúng lúc ôm củi đi vào, hai người giống như một cơn gió xoẹt ngang qua người bà.
Đuổi đến rừng trúc mưa đã tạnh dần, Tống Dư Hàng cũng tóm được nàng: “Lâm Yêm!”
Lâm Yêm xoay người giống như bị điện giật giãy dụa muốn thoát khỏi cô, tránh như rắn rết, nàng lui về sau hai bước đấm thật mạnh vào thân trúc, nước mưa đọng trên những phiến lá bị rung chuyển rơi xuống làm ướt cả hai người.
Tống Dư Hàng muốn tiến lên chợt giọng nói sắc lạnh của Lâm Yêm cản lại bước chân cô: “Tống Dư Hàng, chị điên rồi?”
Cô đành đứng yên tại chỗ: “Tôi không điên, tôi rất rõ ràng.”
“Chị rõ ràng cái gì? Lâm Khả là anh tôi, chị là bạn gái anh ấy, chị muốn thế nào, rốt cuộc muốn thế nào đây?!” Lâm Yêm có chút kích động, hốc mắt ửng đỏ...
“Tôi không có, tôi chưa từng đáp ứng anh của em.” Tống Dư Hàng thành thật lắc đầu, lại bước lên một bước muốn ôm nàng.
Lâm Yêm ngẩng người, né tránh theo bản năng: “Vậy hôm Thất Tịch, hai người....”
Tống Dư Hàng biết ngay nàng hiểu lầm, cười khổ: “Chỉ là bạn bè gặp nhau, tôi không có bất kỳ ý niệm nào với anh của em.”
Lòng Lâm Yêm dậy lên hương vị khó tả, nhất thời đau xót thay Lâm Khả nhưng đối mặt trước lời giải thích của cô lại có chút vui sướng, mặc dù nàng biết chuyện này là không nên.
Nàng bị kẹp giữa ái dục lẫn tình thân, không biết phải làm sao.
“Không có bất kỳ ý niệm gì? Vậy chị biết không? Lâm Khả đối với chị.... chúng ta như vậy, anh ấy sẽ nghĩ thế nào? Tống Dư Hàng, người đối xử thật lòng với tôi không nhiều lắm, Lâm Khả là một trong số đó, tôi không muốn tổn thương anh ta.”
Có lẽ sự day dứt khổ sở trong mắt nàng hiện lên quá rõ ràng, ngực Tống Dư Hàng nhất thời đau nhói, cô quay mặt điều chỉnh cảm xúc, rất nhanh trở về.
“Lâm Yêm, chờ về lại Giang Thành tôi sẽ nói rõ với anh của em.”
Lâm Yêm trả lời bằng giọng điệu mỉa mai: “Chị nói gì? Nói cái gì? Nói chị thích em họ anh ta, muốn hôn nàng, muốn cùng nàng lên giường? Nếu tôi là Lâm Khả thì mẹ kiếp không....”
Nàng chưa nói xong đã phát hiện điều gì đó không đúng, lời đã ra khỏi miệng, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Tống Dư Hàng đôi mắt cong cong: “Em xem, em cũng đã rõ, là vô cùng rõ ràng.”
Cô dừng một chút tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy em đối với tôi cũng giống như tôi đối với em....”
Không đợi cô nói hết, Lâm Yêm đã huơ một cành trúc hất về phía cô, nước mưa rơi rớt áp lên mặt cô.
“Nói xằng bậy!”
Tống Dư Hàng giơ tay chắn lau đi bọt nước trên mặt, ánh mắt nóng rực mỉm cười.
Cô không tức giận, Lâm Yêm càng như vậy càng chứng minh rằng những lời cô nói đã đánh trúng ý nghĩ chân thật trong tim nàng.
“Được, em cảm thấy tôi nói hưu nói vượn, vậy tôi sẽ cho em xem một ví dụ.” Tống Dư Hàng lúc này thật tràn trề năng lượng: “Vừa rồi lúc tôi hôn em, em rõ ràng có thể trốn nhưng em không có....”
Trong đầu Tống Dư Hàng thoáng hiện khoảnh khắc khi đó, cô nắm chặt tay Lâm Yêm, hơi ngẩng đầu, trong mắt Lâm Yêm có kinh ngạc, có vui vẻ, có kích động lẫn một phần tình ý.
Như thể những điều tuyệt vời nhất của cuộc đời đều gói gọn trong thời khắc đó.
Tống Dư Hàng liếm môi, dư vị vẫn còn sót lại: “Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, khi tôi sờ vào mạch đập của em, nhịp tim đã vượt mức một trăm nhịp một phút, các dây thần kinh đều trong trạng thái hưng phấn cho nên tim mới đập nhanh như vậy.”
Cô hiện tại cũng không khác Lâm Yêm là mấy, vẫn đang trong trạng thái cực kỳ phấn khích.
“Khi adrenalin dâng cao, lỗ chân lông giãn nở, tốc độ lưu thông máu nhanh hơn sẽ khiến gương mặt em đỏ bừng, sau đó thân thể em sẽ sản sinh ra một loại hormone gọi là anilinopropionic và cảm giác vui sướng sẽ theo đó mà đến.... Lâm Yêm, em là Pháp y, không cần tôi phải nhiều lời đi.”
Lâm Yêm không nhịn được nữa: “Tống Dư Hàng, kiến thức chuyên môn chị có thể sử dụng cho chuyện khác có được không?!”
Tống Dư Hàng chớp mắt, vẻ mặt có chút vô tội: “Còn nữa, phân tích nét mặt, tâm lý hành vi.... tôi cũng hiểu biết chút ít, có muốn tôi từ từ nói cho em nghe không....”
Lâm Yêm hít sâu gầm giọng: “Chị cút đi, im miệng lại cho lão nương!”
Tống Dư Hàng thành thật mím chặt môi giống y như vỏ sò, không hề hé răng.
Lâm Yêm nhìn bộ dạng mình nói gì nghe nấy của Tống Dư Hàng càng thêm tức giận, cái người này sao mà dầu muối đều không ăn vậy?
Tống Dư Hàng đúng là một con lừa ngoan cố, một con lừa ngoan cố nhất trong thiên hạ!
Nàng sinh khí đến đỏ mặt lại không thể phản bác lại câu nói của cô, Lâm Yêm rốt cuộc không thể ở đây rước thêm xấu hổ nữa, xoay người muốn đi.
Tống Dư Hàng lại đuổi theo, giữ chặt cổ tay nàng, ánh mắt cẩn trọng nhìn nàng: “Em đi đâu? Bây giờ xuống núi không an toàn....”
Lâm Yêm hít sâu một hơi, ngay lúc phát hiện nàng sắp bão nổi, Tống Dư Hàng mở miệng: “Thực xin lỗi, là tôi đường đột.”
Tống Dư Hàng gãi đầu, có chút buồn bã: “Lần đầu tiên thích một người.... người ta lại là nữ cho nên tôi không biết làm thế nào mới tốt.... em đừng nóng giận.... nếu không thích tôi như vậy, tôi.... về sau sẽ không hôn em nữa có được không.”
Lâm Yêm có thể cảm nhận được gân xanh nổi cộm nơi Thái dương, sắp bị cô bức cho tức chết rồi.
“Bây giờ là vấn đề hôn hay không hôn sao?” Nàng thấy trong nhà có người bước ra, lại phẫn nộ đè thấp giọng.
“Quan hệ của chúng ta là gì? Chị dựa vào cái gì đơn phương phỏng đoán tôi cũng thích chị. Phải, tôi thừa nhận, những lời chị nói bản năng thân thể tôi đều có, nhưng không đại biểu cho việc tôi sản sinh phản ứng hoá học với chị có hiểu không?”
Tống Dư Hàng dần mím chặt môi, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Lâm Yêm không dịch chuyển tầm mắt: “Mỗi một người tình tôi đều có, chị....”
Nàng gian nan thốt ra từng chữ một: “Nhiều nhất cũng chỉ là một trong số đó.”
Tống Dư Hàng buông lỏng cổ tay nàng, triệt để thanh tỉnh: “Vậy phải làm thế nào em mới bằng lòng đáp ứng tôi, nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình?”
Không chờ Lâm Yêm trả lời, cô có chút bứt rứt rảo bước trong rừng, đột nhiên dừng trước người nàng.
“Em nói về chuyện Lâm Khả, tôi sẽ giải quyết rõ ràng, em yên tâm.”
Môi Lâm Yêm run giật, Tống Dư Hàng rướng người về trước dùng tay che miệng nàng lại, ánh mắt có phần hụt hẫng.
“Đừng nói gì cả, tôi có chút khổ sở.” Cô miễn cưỡng cười cười, lui về sau cách xa nàng một khoảng.
“Tuy là tôi không biết đối xử tốt với em thế nào, làm sao để gần gũi sửi ấm cho em, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.”
“Em xem tôi là đồng sự, bạn bè hay chiến hữu đồng sinh cộng tử cũng được, tóm lại là đừng cự tuyệt tôi có được không, cho tôi quyền lợi để được theo đuổi em, không là tình nhân nhưng có thể chính thức công khai theo đuổi?”
Từ đôi môi vẫn thường treo nụ cười của cô dần lộ ra sự chua xót.
Lòng nàng mềm nhũn rồi, hốc mắt cũng nóng lên nhưng không quay mặt đi, mím chặt môi bức nước mắt thu ngược trở vào.
Tống Dư Hàng bước tới lôi kéo nàng nhưng lại rất tuân thủ thân phận, chỉ nhẹ câu siết góc áo nàng.
“Đi thôi, trở về ngủ.... ngày mai còn phải điều tra.”
•
Thành phố Giang Thành.
Buối tối lại trút một đợt mưa to.
Bạch Linh vừa đứng dậy đóng cửa sổ thì nghe thấy tiếng ho khan dồn dập của mẹ mình đang nằm trên giường.
Cô vội chạy tới bưng một ly nước ấm đỡ bà ngồi dậy: “Mẹ, uống miếng nước đi, trong người lại khó chịu sao?”
Cô nói xong, tiếng ho của bà càng trầm trọng thêm, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu trong ly.
Bạch Linh hốt hoảng vỗ vỗ sau lưng bà: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Để con tìm thuốc, tìm thuốc....”
Ly nước lật đổ xuống đất, Bạch Linh luống cuống tay chân lục tìm, từ trong ngăn kéo lấy ra một viên thuốc nhỏ, muốn nhét vào trong miệng bà lại phát hiện hai hàm răng bà cắn chặt.
Người mẹ gầy yếu nằm trên giường còn không bằng con gấu bông cỡ bự mà bà nhặt từ đống rác mang về cho cô, bà trợn mắt, sùi bọt mép khắp người run rẩy, một mùi hương khó ngửi từ khăn trải giường bốc lên.
Bạch Linh khóc lóc gọi bà: “Mẹ! Mẹ! Mẹ cố chịu một chút, con đi gọi người tới!”
Cô đẩy cánh cửa sắt chạy ra ngoài, chạy như bay trong con hẻm nhỏ gõ cửa từng nhà: “Có người không? Có người không? Chú ơi, chú, cứu mẹ con với....”
“Đi đi đi, nhỏ ăn mày này từ đây tới vậy, biến biến!”
Ánh đèn căn nhà kế bên dập tắt.
Bạch Linh tìm đến căn nhà tiếp theo trong đêm mưa tầm tã, vừa khóc vừa hét: “Cô ơi, cô cứu mẹ con được không, mẹ con sắp không ổn rồi.... không ổn....”
Người phụ nữ chán ghét nhìn cô, phành một tiếng đóng sầm cửa lại: “Bị điên hả?”
“Chú ơi, chú ơi.... có thể giúp con đưa mẹ con đến bệnh viện không? Mẹ con không ổn rồi, được không chú, con cầu xin chú, cầu xin chú....”
Cô quỳ gối dưới trời mưa dập đầu trước người hàng xóm, dập rất mạnh, người đàn ông đứng cách màn mưa chỉ ném cho cô 200 đồng, vẻ mặt có chút bực bội.
“Không phải chú không giúp.... hàng xóm láng giềng, vợ chú còn thường xuyên cho gia đình con thức ăn có phải không? Giờ lại kéo thêm một người chỉ còn nửa cái mạng thật đen đủi.”
Hắn không muốn dây dưa đóng cửa lại, bị người vợ kéo vào trong, từ trong nhà truyền ra tiếng chửi đổng.
“Ông xen vào chuyện người khác làm cái gì, còn cho tiền? Có phải ông để mắt đến con tiểu tiện nhân kia rồi không?! Có phải không hả!”
Tiếng khóc của người phụ nữ, tiếng rống giận của người đàn ông cùng tiếng xoong chảo rơi xuống đất vang vọng khắp nhà.
Bạch Linh đứng dậy, xoay người chạy đi nhưng lại quay lại cúi xuống nhặt 200 đồng tiền rơi xuống nước, gắt gao siết chặt trong tay vội trở về nhà.
“Mẹ, mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện!” Cô nói, nước mắt từng giọt chảy xuống, dùng khăn trải giường quấn bà lại, mặc áo mưa cho bà, sau đó buộc bà thật chật lên lưng mình.
Bệnh tật thường xuyên đã khiến người phụ nữ hơn 40 tuổi không còn giống người, Bạch Linh cõng bà vừa chạy vừa đón xe....
“Người đến, cứu mạng, chú tài xế, chú tài xế, dừng xe.... dừng xe....”
Cô đứng trong mưa khàn giọng hét lên, bị chiếc xe chạy ngang bắn nước bùn quanh người.
Cô ôm mẹ mình ngã ngồi xuống vũng nước, dùng tay lau gương mặt lạnh băng của bà, nước mắt hoà cùng nước mưa như hạt châu rơi xuống.
“Mẹ.... mẹ....” Cô khóc không thành tiếng: “Mẹ cố lên.... mẹ không thể có chuyện được.... mẹ nói gì đi.... mẹ có mệnh hệ gì thì con không còn người thân nào trên đời này nữa....”
“Mẹ.... mẹ.... mẹ nhìn con a.... nhìn con đi....” Cô dùng gương mặt áp vào gương mặt bà, khóc nức nở.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, từng chiếc xe chạy ngang nhưng không có chiếc nào dừng lại, thậm chí liên tục bóp kèn inh ỏi, chửi ầm lên bảo cô bị mù không thấy đường ha sao.
Bạch Linh tâm như tro tàn, lại ôm mẹ mình lên, từng bước từng bước đi về trước, một chiếc xe dừng trước mặt cô, người đàn ông bung dù bước xuống, vẫn là bộ đồ đen đó, vẫn là gương mặt không nhìn thấy rõ.
Cô ngước mắt nhìn hắn: “Chú....”
Người đàn ông chỉ xộc ra hai chữ: “Lên xe.”
Bệnh viện.
Đèn phòng cấp cứu dập tắt, Bác sĩ bước ra thông báo kết quả.
Bạch Linh phịch một tiếng quỳ rạp trên đất, ôm đùi bác sĩ, gào khóc: “Ngài làm ơn cứu mẹ con, cứu mẹ con, cầu xin người, kiếp này con nhất định làm trâu làm ngựa kiếm tiền trả cho Ngài, làm trâu làm ngựa....”
Phía xa dãy hành lang, người đàn ông đẩy xe lăn, người ngồi trên xe quay đầu nhìn hắn: “Cô ấy thực đáng thương.”
Người đàn ông cười cười, sờ cái đầu cạo trọc lóc cô gái: “Sống trên đời, ai mà không đáng thương, nhưng không sao, nó rất nhanh sẽ được giải thoát thôi, còn con, sẽ có lại một cuộc đời mới, tiểu công chúa của ta.”
•
Nhà bà lão không lớn, mấy nam nhân đều rất tự giác đến phòng củi ngủ, chỉ còn lại gian nhà chính với chiếc giường bằng đất nung, bà lão nhất quyết muốn nhường cho các nàng ngủ.
Tống Dư Hàng liên tục cự tuyệt: “Không được, không được, con thấy trong bếp có tấm ván gỗ, thu gom chấp vá một chút cũng có thể ngủ được.”
Hai người đã muốn bít cái giường huống chi là ba.
Lâm Yêm mở miệng trước: “Phương Tân, chị ngủ chung với em.”
Phương Tân kéo kéo tay bà lão: “Ai nha, em tính rồi, em ngủ cùng bà là thích hợp nhất.”
Bà lão nhìn các nàng, khoé mắt cong cong cười, căn nhà của bà đã lâu rồi chưa từng náo nhiệt như hôm nay a.
Bà lại nói nói gì đó, vài người nghe được chữ có chữ không, Tống Dư Hàng bèn đẩy Lâm Yêm ra ngoài.
“Đi thôi, chúng ta ra phòng bếp ngủ.”
Lâm Yêm không tình nguyện: “Ai muốn ngủ với chị....”
Bà lão theo sau ôm chăn gối cho hai người rồi dùng giẻ lau lau sạch miếng ván gỗ, lúc này mới đặt chăn lên, xếp ngay ngắn cho các nàng.
Bà a a khoa tay múa chân, Tống Dư Hàng cũng hiểu được đại khái: “Ý bà là nếu lạnh thì đốt lò sưởi, buổi tối nhớ đóng cửa sợ mưa văng vào có phải không?”
Bà lão liên tục gật đầu, Tống Dư Hàng yên tâm rồi, khoé môi nổi lên đường cong nhu hoà: “Cảm ơn bà.”
Bà lão xua tay, bảo các nàng nhanh nghỉ ngơi đi sau đó nhẹ nhàng khép lại cửa phòng.
Tống Dư Hàng trải một lớp cỏ khô dưới đất, Lâm Yêm nhìn cô bận rộn: “Chị làm gì đó?”
Cô ngước mắt nhìn nàng, nhếch môi cười giễu: “Tôi ngủ dưới đất, hay là em muốn cùng tôi chung chăn gối?”
“.....” Lâm Yêm từ trong đụn gỗ nhặt một cây củi ném về phía cô.
“Cút đi.”
Động tác Tống Dư Hàng cứng đờ ra.
--- Không phải chứ, vị cô nãi nãi này tàn nhẫn đến vậy sao a?
Cô sờ sờ cái mũi: “Chuyện là.... Lâm Yêm em xem a, bên ngoài tối như vậy, trời lại mưa, trong rừng thường có sói nữa, tôi ngủ bên ngoài không an toàn lắm đâu?”
Lâm Yêm cười như không: “Cảnh sát Tống chị cũng sợ nguy hiểm? Không phải chị thích xen vào chuyện của người khác mặc kệ nguy hiểm sao?”
Được, Tống Dư Hàng phục rồi.
Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, mang theo bật lửa cùng khẩu súng chuẩn bị ra bên ngoài ngồi xổm một đêm.
Lâm Yêm nhìn động tác của cô: “Tôi nói cái gì chị đều làm theo vậy hả? Đầu óc chị bị chó gặm mất rồi phải không?”
Tống Dư Hàng lấy ra điếu thuốc trong bao vẫn còn có thể hút được, nhàn nhạt nói: “Bằng không thì sao, tôi cũng không biết như thế nào mới là chân chính đối tốt với em, một - em không thiếu tiền, hai - em không thiếu người, cho nên em nói gì tôi liền nghe nấy không chừng còn có thể cho em chút ấn tượng.”
“.....”
Cô đang tự giễu cợt chính mình khi nói đến chuyện đó, Lâm Yêm không còn lời nào để nói, huyệt Thái dương bị cô chọc giận đến đập thình thịch đau nhức, chỉ tay ra ngoài.
“Chị ra ngoài để tôi yên tĩnh 5' phút!”
Tống Dư Hàng quay mặt nhìn cô, có chút vui sướng, có chút nghi hoặc: “Em.... em muốn làm gì?”
Lâm Yêm tóm bao thuốc cô đặt trên giường ném tới: “Thay quần áo!”
“.....” Tống Dư Hàng bắt được bao thuốc, mừng rỡ rạo rực ra ngoài hút thuốc.
Đoạn Thành buồn ngủ từ phòng củi bước ra, miệng khô lưỡi khô, muốn vào phòng bếp rót miếng nước uống lại bị cô cản lại.
Cậu ta xoa xoa đôi mắt: “Ah, Tống đội, sao trễ vậy rồi còn chưa ngủ?”
Tống Dư Hàng lắc đầu: “Chưa, chờ lát nữa.”
Cậu ta vẫn muốn tiến lên phía trước, Tống Dư Hàng lại túm cậu ta lại: “Chờ đã, cậu đừng vào trong.”
“Sao vậy?”
“Pháp y Lâm đang ở bên trong....” Tống Dư Hàng ấp a ấp úng: “Bên trong thay quần áo.”
Đoạn Thành tròng mắt lập tức sáng quắc, hưng phấn xoa tay, Tống Dư Hàng liếc mắt một cái liền biết cậu ta đang nghĩ gì, vứt điếu thuốc cười mắng, mau trở về ngủ đi.
“Ah, nhanh về ngủ thôi.”
Đoạn Thành đi được hai bước lại nghiêng người kề vai nói nhỏ với cô: “Chị không cảm thấy Pháp y Lâm mang gương mặt thiên sứ mà thân hình lại như yêu hoạ sao? Giống hệt nữ chính từ trong truyện bước ra a....”
Tống Dư Hàng cách xa cậu ta một chút, bị những lời cậu ta nói có chút nóng ran cả người, cô đương nhiên biết dáng người Lâm Yêm tốt thế nào, không chỉ biết, còn từng sờ qua....
“Được rồi được rồi a, nhanh về ngủ, nhanh về ngủ!”
Đoạn Thành cười hắc hắc, nhanh như chớp trở lại phòng củi.
Đẩy ra cánh cửa phòng củi, máy tính của Trịnh Thành Duệ vẫn còn bật sáng, cậu ta ngáp một hơi ngồi xuống: “Lão Trịnh, anh còn chưa ngủ hả?”
Trịnh Thành Duệ mang mắt kính, không quay đầu nhìn cậu: “Ừm, máy tính bị thấm nước, tôi phải sửa, nếu không ngày mai không thể dùng được.”
Đoạn Thành nằm xuống trở mình: “Vậy anh làm đi, làm xong cũng ngủ sớm nha.”
“Ừ.”
Chờ Đoạn Thành đi rồi, Tống Dư Hàng vốn không nghĩ đến chuyện đó lại bị cậu ta moi ra khiến tâm tình ngo ngoe rục rịch.
Máu lưu thông giống như một con kiến không an phận len lỏi vào từng bộ phận khiến cô đứng ngồi không yên.
Tống Dư Hàng đi qua đi lại, thời gian từng giây từng phút trôi, hút thuốc cũng không bớt được sự rạo rực trong người.
Cho đến khi một ý niệm chợt loé lên trong lòng, nhìn trộm.... chắc không sao đâu?
Cô nuốt nước miếng, thân thể bị linh hồn chi phối, lặng lẽ đưa mắt đến gần khe cửa.
Lâm Yêm nhếch môi cười khẩy: “Đẹp không?”
“Ah!”
Cửa gỗ mở toang, cô lập tức không thu kịp ngã vào trong thì bị người lôi nắm kéo cổ áo ban cho những cú đấm thô bạo.
Phương Tân ở cách vách lắng nghe động tĩnh, lặng lẽ đeo nút bịt tai, thì thầm:
--- Trời ơi kịch liệt quá vậy, có để người khác ngủ không chứ?
Tình thú của vợ vợ son hai người mấy đứa trẻ non dại không hiểu đâu.
Lâm Yêm hì ra một ngụm ác khí, cầm roi sắt lên giường nằm, kéo áo lại ngủ, không thèm quan tâm đến cô.
Tống Dư Hàng ngọ ngoạy đi đến mép giường, sờ sờ sườn mặt sưng đỏ: “.... Lâm Yêm, có thể thương lượng với em một chuyện không?”
Xoẹt một tiếng, roi sắt bắn ra, Tống Dư Hàng nhanh nhảu lui về sau hai bước.
“Không.... không phải.... lần sau đừng có vả mặt có được không?”
Lâm Yêm trở mình, lười phản ứng cô.
Tống Dư Hàng cười cười, đốt lửa bếp lò lên bỏ thêm củi vào lại cho thêm ít than để khi lửa ngâm thì có thể ấm cả đêm, trở lại ngồi xuống đất tựa vào bên giường.
Lâm Yêm nhích vô trong, lạnh lùng nói: “Lên!”
Vẫn là giọng điệu ra lệnh như mọi khi.
Tống Dư Hàng khoé môi cong cong, cô không từ chối nhanh chóng bò dậy.
Cảm nhận được thân nhiệt bên cạnh, Lâm Yêm lại nhích vào trong thêm xíu nữa, rõ ràng là giường đơn nhưng chính giữa lại cách cả một dãy ngân hà.
Tống Dư Hàng nhìn tóc nàng, phần tóc vén sau tai có chút ướt tản ra trên gối, nàng mặc rất mỏng, chỉ duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng mà thôi, có điều lại ẩn hiện áo bra màu đen bên trong.
“Ngủ.”
Lâm Yêm nói, Tống Dư Hàng chia hơn phân nửa chăn cho nàng, bản thân chủ động xoay đi.
“Ừhm, ngủ ngon.”
Hơn nửa đêm, Lâm Yêm bị lạnh làm tỉnh, nhà dột còn hứng chịu mưa cả đêm, nhiễu giọt xuống xoang nồi trên bệ bếp kêu binh binh.
Thời tiết vùng núi vừa ẩm ướt lại lạnh buốt, cho dù tấm chăn có dày đến đâu nàng cũng vẫn sởn da gà, chân giống như ngâm vào hố băng, huống chi tấm ván gỗ cứng nhắc khiến nàng thực khó chịu, tứ chi xương khớp đều đau.
Vô thức nàng bắt đầu tìm kiếm nguồn nhiệt nóng duy nhất.
Tống Dư Hàng nhìn nàng lạnh rung trong lòng mình: “Lạnh sao?”
Lâm Yêm nhắm mắt lại sắc mặt có chút tái nhợt, khớp hàm sắp đánh lập cập luôn rồi, cơ thể lạnh buốt giống như băng, không ngừng phát run.
Tống Dư Hàng ôm chặt nàng, gác cằm lên trán nàng không nói chuyện.
Lâm Yêm tựa như đang đi bộ trên băng thiên tuyết địa thì nhiệt khí từ đâu vây quanh lấy mình, nàng giật mình choàng tỉnh.
“Tống.... ngô....”
Tống Dư Hàng che miệng nàng lại, ý bảo nàng đừng nói chuyện: “Tôi ôm em, sẽ mau ấm lên thôi, ngủ đi.”
Lâm Yêm giãy dụa, bối rối đến đỏ mặt bị cô ôm rất chặt, gần như nửa người nàng đều bị đè ép, sưởi ấm chỗ nào chứ, rõ ràng là....!
“Tống Dư Hàng, chị vô sỉ! Lợi dụng người hoạn nạn!” Lâm Yêm thật vất vả lắm mới hất tay cô ra được nhưng rồi lại bị người kéo sau gáy, tay Tống Dư Hàng xoa xoa hai đốt sống cổ, có chút ý vị suồng sã.
Cô lạc giọng: “Đừng lộn xộn, còn cử động tôi thật sự lợi dụng cho em xem.”
Đang trong thế yếu nên Lâm Yêm không lên tiếng, uỷ khuất đến đỏ mắt.
Tống Dư Hàng chiếm ưu thế, nhân đó đáp trả món nợ cũ, cảm thấy thật mỹ mãn.
Cô kéo tay Lâm Yêm phóng vào vạt áo đặt lên bụng mình, Lâm Yêm giật mình đến nói cũng lắp: “Làm, làm gì.... tôi không phải người tuỳ tiện....”
Tống Dư Hàng trợn mắt: “Phải, người tuỳ tiện không phải em, chỉ sưởi ấm tay cho em thôi, đừng nghĩ vớ vẫn.”
Chỗ ấm áp nhất trên cơ thể chính là nách và bụng, Lâm Yêm bị cô nắm lấy cũng không dám động, Tống Dư Hàng ngược lại nhắm mắt, không làm ra động tác dư thừa nào nữa.
Thực ấm, đấy là phản ứng đầu tiên của Lâm Yêm.
Chậc, cơ bắp săn chắc rất đều, mỹ nhân ngư uốn éo thường xuyên chưa chắc được như chị ấy....
Lâm Yêm có chút ngượng nhưng nhịn không được vuốt ve một hồi.
Tống Dư Hàng đột nhiên mở mắt, lập tức đè lại bàn tay nàng, nghiến răng nghiến lợi, sâu trong ánh mắt toát ra sự nguy hiểm: “Không muốn ngủ?”
Cô như vậy Lâm Yêm mới không sợ, nàng biết người này thực chất ngoài mạnh trong yếu, không được sự cho phép của nàng nhất định sẽ không làm ra hành động quá phận với mình.
Nguy cơ một khi được giải trừ, bản sắc hồ ly lại trỗi dậy.
Lâm Yêm thoải mái hào phóng ôm, chân quấn quanh eo, vùi đầu vào cổ Tống Dư Hàng.
“Ngủ a, đệm thịt miễn phí sao lại không ngủ?”
Lồng ngực Tống Dư Hàng trên dưới phập phồng, tay nhíu chặt chăn, hít sâu lặp lại vài lần mới đè ép được cổ rung động.
Cô ấn sau cổ Lâm Yêm, ngữ khí hậm hực nhưng động tác lại cực kỳ dịu nhẹ.
“Em sớm muộn gì cũng có ngày tự rước họa trêu đùa chết mình.”
-----------------
-----------------